Vách núi đen xung quanh Thâm Uyên đều bị một đống rễ cây ngoằn ngoèo và dây leo phủ kín. Chúng nó giống hệt những sợi xúc tu của ác ma, một mực quấn chặt vào nhau cùng một chỗ.
Cũng không biết là ai đi đầu, chỉ thấy nhóm tu sĩ tới tham gia thí luyện đều nắm lấy một sợi dây leo, nhanh chóng leo thẳng xuống dưới. Đương nhiên đó là những tu sĩ khác, còn nhóm tu sĩ sở hữu đồng tham thằn lằn luôn có phương thức đi riêng của mình. Với bọn họ, di chuyển trên loại địa hình vách đá này cũng như đang giẫm trên đất bằng vậy, ngay cả dây leo cũng không cần dùng đến.
Lý Thủy Đạo đứng bên rìa vách núi đen, im lặng thật lâu.
Mãi cho đến khi Trương Phong, Lâm Kiếm, Lý Vân Phi và Triệu Thiên Minh đều đi đến bên cạnh hắn.
"Đại ca, chúng ta đi xuống thôi." Triệu Thiên Minh cất giọng nịnh nọt nói.
Lý Thủy Đạo: "..."
Sớm biết vậy, hắn đã không do dự nữa, trực tiếp nhảy xuống luôn cho rồi.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng nhảy xuống, xông thẳng vào thâm uyên. Ngay lúc đám người Trương Phong cho rằng Lý Thủy Đạo sẽ trực tiếp ngã xuống dưới, đột nhiên hắn lại vươn tay, quơ lấy một sợi dây leo, nhanh chóng đu người ra xa.
"Chúng ta cũng xuống đi, biết đâu khi tiếp đất lại thấy một cái bảo rương vàng?" Triệu Thiên Minh liếm môi nói.
Mọi người đều gật đầu, tất cả đều nắm lấy dây leo, nhanh chóng trèo xuống dưới...
Thâm nhập vào vực sâu này chừng vài trăm mét, sẽ gặp phải một luồng khí độc. Độc tính không quá mạnh, đừng nói là Lý Thủy Đạo, ngay cả đám người Trương Phong cũng không sợ chút thứ này nào.
Thứ này không thể uy hiếp nào được độc thể của bọn họ.
Nhưng dưới lòng đất đen xì kia lại tràn ngập một mảnh sương mù độc, tỏa ra khí tức mục nát, thối rữa, đủ để ngăn cản tầm mắt của mọi người...
Lý Thủy Đạo nắm chặt sợi dây leo trên tay, nhanh chóng trượt đi, rốt cuộc cũng thoát khỏi phạm vi bao phủ của độc vân.
Trước mắt hắn lập tức trở nên rộng rãi thoáng đãng, một vùng thâm uyên rộng lớn nhưng u ám vừa hiện ra. Trong vực sâu có một chút ánh sáng mỏng manh, vậy mà nguồn sáng này lại bắt nguồn từ độc vân trên đỉnh đầu hắn. Dựa vào chút ánh sáng u ám này, hắn có thể nhìn thấy một vùng địa uyên vô ngần, xa xa còn có một vùng quang mang màu đỏ đậm, dường như có nham thạch nóng chảy ở bên kia...
Đột nhiên, bên trong mảnh hắc ám không thể nhìn rõ kia chợt truyền đến những thanh âm ồn ào, hỗn loạn, đi kèm với tiếng rít thê lương là những âm thanh chiến đấu kịch liệt.
Theo tiếng đánh nhau ồn ào càng ngày càng tới gần, Lý Thủy Đạo lập tức nhìn thấy một đám quái điểu cao bằng người từ đáy vực bay ra.
Đầu chúng nó trụi lủi, không có lấy một cọng lông chim nào, để lộ ra làn da màu xám, con mắt lõm sâu, trong hốc mắt lóe lên từng tia quang mang hung ác, cái mỏ dài cong cong, trên cái mỏ màu vàng sắc bén này còn lưu lại vết máu.
Đây là Thâm Uyên Độc Cưu!
Mỗi một con Thâm Uyên Độc Cưu trưởng thành đều có tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ. Chúng nó vô cùng hung ác tàn bạo, còn nổi tiếng bởi những chiếc lông chim chứa kịch độc trên người.
"Cầm vũ khí lên!" Trương Phong rống to một tiếng, trực tiếp rút một thanh cương đao từ bên hông ra.
Đám người Lâm Kiếm, Lý Vân Phi, Triệu Thiên Minh cũng không chút do dự, đã nhanh chóng rút vũ khí của mình tới. Mũi đao sáng loáng nhằm thẳng về phía Thâm Uyên Độc Cưu hung mãnh kia.
Những con Độc Cưu này rất giảo hoạt. Chúng nó sẽ không liều lĩnh đến mức bất chấp nguy cơ chuốc lấy thương tổn mà đi tới tấn công người cầm đao, bởi vậy toàn bộ ánh mắt của đám hung điểu này đều sẽ tập trung lên người có vẻ là một quả hồng mềm nhất.
Lý Thủy Đạo không muốn rút đao ra. Bởi vì bình thường hắn vốn không mang theo đao kiếm, chỉ có một thanh Song Ngư Du Long Kiếm trên người, nhưng món đồ chơi này lại không phải thứ dùng để giết chim.
Kết quả là mười mấy con Thâm Uyên Độc Cưu trực tiếp lao tới, đối diện với Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo cố gắng lộ ra vẻ mặt cực kỳ hung ác. Đáng tiếc là không đạt được hiệu quả đe dọa như ý muốn.
Đàn Thâm Uyên Độc Cưu đã nhận định Lý Thủy Đạo là một miếng thịt béo tươi mới thơm ngon của mình rồi.
"Oa!" Một con Thâm Uyên Độc Cưu trực tiếp mở miệng, phát ra tiếng rít gào đầy hung hãn, rồi không chút chần chừ, nó lao thẳng về phía Lý Thủy Đạo tay không tấc sắt, dùng móng vuốt sắc bén cùng với cái mỏ bén nhọn của mình tấn công hắn.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo sẽ không bó tay chịu đựng, hắn ra tay nhanh như chớp, chộp một cái đã bắt được móng vuốt của Thâm Uyên Độc Cưu, sau đó gắt gao nắm chặt.
"Oa oa oa..." Con Thâm Uyên Độc Cưu này kinh hoảng kêu lên.
Những con Độc Cưu khác thấy vậy, đều phẫn nộ đánh về phía Lý Thủy Đạo.
Băng Thiềm Ngạnh Khí Công!
Thân thể Lý Thủy Đạo trở nên cứng rắn như sắt thép, bởi vậy cả móng vuốt lẫn cái mỏ sắc bén của đám hung điểu đều không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào cho hắn.
Đàn Độc Cưu công kích lên thân thể hắn khiến cho vụn băng bắn ra tung tóe, thật hiển nhiên muốn phá được phòng ngự của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Băng thiềm khí!
Khí tức băng sương rét lạnh dần dần lan tràn lên người con Độc Cưu vừa bị Lý Thủy Đạo bắt được kia. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau đó, băng sương nhanh chóng lan tràn, trực tiếp đông cứng toàn bộ thân thể con Độc Cưu. Hai cánh của nó không thể vung vẩy được nữa, móng vuốt và mỏ cũng bị đóng băng.
Những con Thâm Uyên Độc Cưu khác thấy vậy, đều hoảng sợ vội vàng dừng công kích, chúng nó không dám tiếp cận Lý Thủy Đạo nữa.
Lại nghe “Răng rắc” một tiếng, con Thâm Uyên Độc Cưu vừa bị đóng băng đã trực tiếp vỡ tan.
Lý Thủy Đạo dùng chiêu thức này chỉ để đe dọa những con chim ngu xuẩn nọ, tránh cho chúng nó không biết rõ ai mới là thằng hề ở nơi này.
"Oa!" Đột nhiên một con Thâm Uyên Độc Cưu há miệng, phát ra một tiếng kêu cao vút đầy kỳ quái. Con chim to này không nhằm vào Lý Thủy Đạo nữa, nó lập tức bay về phía sợi dây leo đang được Lý Thủy Đạo nắm trong tay, trong mắt để lộ ra một tia gian xảo và tham lam.
"Không ổn rồi!" Trương Phong la lớn.
Đáng tiếc là đã muộn, con Thâm Uyên Độc Cưu nọ trực tiếp há cái mỏ sắc bén của mình ra, hung hăng mổ vào sợi dây leo trước mặt. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lý Thủy Đạo còn chưa kịp phản ứng, sợi dây leo kia đã bị mổ đứt, mà hắn đang nắm lấy sợi dây leo nọ, đương nhiên cũng rơi xuống theo.