"CMN..." Sắc mặt Lý Thủy Đạo vẫn trấn định như thường, chỉ buột miệng phun ra mấy chữ. Hắn quyết định thu hồi đánh giá của mình đối với Thâm Uyên Độc Cưu, đàn chim này có chỉ số thông minh nhất định, không phải loại ngu ngốc.
"Đạo huynh!"
"Đại ca!"
"Đại ca dẫn đầu."
...
Mọi người đều la lên, đáng tiếc đã muộn, Lý Thủy Đạo ôm theo sợi dây leo rơi xuống dưới rồi. Nhưng đúng vào lúc này, lại có một tình huống ngoài ý muốn xảy ra, dường như đám Độc Cưu nọ cũng không tính để cho Lý Thủy Đạo trực tiếp ngã chết.
Chúng nó bay vòng giữa không trung, sau đó lại giống như một thanh lợi kiếm, trực tiếp lao xuống theo Lý Thủy Đạo, chuẩn xác ngậm được sợi dây mây đang rơi, rồi cứ thế, trực tiếp treo Lý Thủy Đạo lơ lửng ngay giữa không trung.
Một đám Thâm Uyên Độc Cưu ngậm sợi dây mây mang theo hắn bay vào chỗ sâu trong thâm uyên.
Chẳng lẽ lũ chim này cảm thấy để hắn ngã chết như vậy là quá hời cho hắn rồi?
Hay là cái vực này vốn không sâu, dù ngã xuống cũng không chết được?
Lý Thủy Đạo bị treo giữa không trung như vậy chừng bốn - năm hơi thở sau mới hồi phục lại tinh thần.
Không cần biết tình huống hiện tại như thế nào, bản thân đều phải trấn định.
Đây rõ ràng là kỹ năng diễn xuất không đạt tiêu chuẩn.
Hắn hít sâu một hơi, cảm xúc nổi lên, dùng giọng điệu vô cùng thê thảm hô to: "Cứu ~ mạng ~ nha!"
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này mà không biết mình nên làm gì. Và như thế, dưới cái nhìn đầy kinh hãi cộng với khó mà tin được của bọn họ, đám Thâm Uyên Độc Cưu kia đã ung dung bay vào trong bóng đêm.
Mấy con chim này quá giảo hoạt!
Chúng nó không phá được phòng ngự của Lý Thủy Đạo, liền mang theo hắn bay vào thâm uyên.
Bên trong thâm uyên, nham thạch nóng chảy màu đỏ đang lưu chuyển... Một ngọn núi lửa có miệng rất lớn, đang đứng sừng sững bên trong hắc ám... Nham thạch nóng chảy như liệt diễm phun trào ra ngoài, lại bắn mạnh lên trên, hình thành một cảnh tượng tráng lệ.
Hào quang của nham thạch nóng chảy màu đỏ thẫm chiếu rọi lên vách đá xung quanh, tản ra khí tức nóng cháy khiến cho người ta hít thở không thông.
Nơi này nổi tiếng là một điểm "Mốc" bên trong Vạn Độc Thâm Uyên.
Xích Diễm hạp cốc!
Đây là nơi sâu bên trong Vạn Độc Thâm Uyên, tầng dưới chót nhất trong thí luyện của tu sĩ Thông Linh cảnh.
Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Thông Linh cảnh vốn không có biện pháp xuyên qua Xích Diễm hạp cốc. Nói cách khác, nơi này chính là điểm cuối cùng trong hành trình thí luyện của bọn họ.
Một khi vượt quá Xích Diễm hạp cốc, đó tuyệt đối không phải khu vực mà nhóm tiểu tu sĩ Thông Linh cảnh như bọn họ có thể đặt chân tới.
Lúc này, bảy - tám con Thâm Uyên Độc Cưu đang đồng tâm hiệp lực ngậm một cây mây, cùng với Lý Thủy Đạo bị treo trên đó, đi tới phía trên Xích Diễm hạp cốc.
Rất nhanh, Lý Thủy Đạo đã nhìn thấy cái hồ dung nham đang ầm ầm sôi mạnh, cũng đoán được tâm tư của đám Độc Cưu ác độc này rồi.
"Oa oa oa..." Theo tiếng kêu đầy bén nhọn của lão điểu dẫn đường truyền đến, một đám Thâm Uyên Độc Cưu lập tức buông lỏng móng vuốt.
Với trí thông minh không hề thua kém con người của nhóm lão điểu này, chúng nó hiểu rằng, nếu Lý Thủy Đạo thuận lợi rơi xuống, rơi vào trong nham thạch nóng chảy, hắn chắc chắn sẽ bị đốt thành tro.
Trước kia, mỗi lần chúng nó gặp phải tu sĩ tu luyện Cáp Mô Công, cả đám đều làm như vậy, có thể nói là trăm lần đều hiệu nghiệm.
Nhưng trong nháy mắt khi nhóm Thâm Uyên Độc Cưu buông móng vuốt ra, chỉ có một sợi dây mây rơi vào trong dung nham, còn Lý Thủy Đạo không hề rơi xuống theo nó, bàn chân hắn đang đạp không, lơ lửng ngay giữa bầu trời, dùng vẻ mặt trêu tức nhìn đám Thâm Uyên Độc Cưu trước mặt.
Đám Độc Cưu có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào biến cố vừa thình lình xảy ra trước mắt, với đầu óc hữu hạn của mình, chúng nó thực sự không thể hiểu được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lý Thủy Đạo cũng lười nói mấy lời vô nghĩa với đám Thâm Uyên Độc Cưu ngu ngốc này, chỉ thấy hắn lạnh lùng cười, sau đó vỗ một cái vào túi trữ vật, lấy ra một thanh thượng phẩm pháp khí - Song Ngư Du Long Kiếm.
Thanh kiếm này là tổ hợp được chế tạo từ một thanh Đại Ngư Kiếm cùng với một thanh Tiểu Ngư Kiếm, thân kiếm màu trắng bạc, kiếm quang lừng lẫy.
Đại Ngư Kiếm giống như cá mập nhảy khỏi mặt nước, trên đoạn thân kiếm cong cong có khắc đầy những đường hoa văn hình vảy tinh xảo, mũi kiếm sắc bén vô cùng; trong khi Tiểu Ngư Kiếm lại như cá vàng linh động, thân kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, mũi kiếm lóe lên nhuệ mang.
Song Ngư Du Long Kiếm là thanh phi kiếm đã nhiều lần lập nên kỳ công, Đại Ngư Kiếm chủ công, Tiểu Ngư Kiếm đánh lén, phân phân hợp hợp, kỳ quái khó lường, cực kỳ tương xứng với đạo dùng binh quỷ kế đa đoan. Nhưng theo Lý Thủy Đạo thầm nghĩ, hẳn là thanh kiếm này vẫn còn có rất nhiều "Xảo dụng", "Diệu dụng" khác chưa được khai phá ra.
Lần này, Lý Thủy Đạo chỉ mang Song Ngư Du Long Kiếm đi theo, chính vì muốn tận dụng và phát huy đặc tính xảo quyệt của thanh kiếm này đến mức tận cùng.
Một tiếng "Lên!" truyền đến, phi kiếm lập tức rời khỏi tay Lý Thủy Đạo, bay về phía đám Thâm Uyên Độc Cưu, kiếm quang như điện, cắt qua hắc ám thâm uyên.
Một kiếm đâm xuyên qua thân thể một con Thâm Uyên Độc Cưu, Song Ngư Du Long Kiếm lập tức chia làm hai nửa, lần lượt đánh úp về phía hai con Độc Cưu khác nhau.
Đại Ngư Kiếm bắn ra kiếm khí tung hoành, tựa như một con cá mập khổng lồ lao nhanh trong hải dương. Kiếm khí chém ngang, sát phạt quả quyết.
Tiểu Ngư Kiếm lại có vẻ âm hiểm xảo quyệt, chỉ thấy mũi kiếm lóe lên quang mang u lãnh, vốn đang di chuyển linh hoạt, lại đột nhiên đánh lén, mũi kiếm đâm vào bộ vị yếu hại của Độc Cưu, một kích mất mạng.
Lý Thủy Đạo lơ lửng giữa không trung, toàn lực điều khiển phi kiếm, song kiếm linh động như cá, kiếm quang lóe sáng, mỗi một kiếm xuất ra đều gặt đi một sinh mệnh.
Hắn dùng kiếm kỹ điêu luyện lần lượt giết chết đám Thâm Uyên Độc Cưu đã bắt mình đến nơi này.
Trong nháy mắt khi kiếm quang lóe lên, thi thể Thâm Uyên Độc Cưu đã lả tả rụng rơi xuống đất giống như linh vũ, khí tức huyết tinh nồng đậm tràn ngập trên dung nham nóng cháy.