Lý Thủy Đạo chậm rãi thu hồi Song Ngư Du Long Kiếm, bước chân ổn định hạ xuống bên cạnh nham thạch nóng chảy. Hắn nhìn quanh bốn phía, thi thể Thâm Uyên Độc Cư la liệt đầy đất, vết máu cùng với linh vũ đan xen cùng một chỗ, hình thành một cảnh tượng khủng bố.
Ánh mắt hắn đảo qua đống thi thể, chợt phát hiện trên thân một con Thâm Uyên Độc Cưu trong đám này có một cọng linh vũ cực kỳ bắt mắt. Hắn đưa tay nhổ linh vũ xuống, tỉ mỉ quan sát.
Toàn bộ cọng linh vũ này có màu đen, nhưng bên trên lại tản ra một vầng lục mang quỷ dị làm nó có chút bất phàm. Lục mang được che giấu rất kỹ, nếu không phải con Thâm Uyên Độc Cưu nọ đã chết khiến cho nó lộ ra bên ngoài, hẳn là không ai biết đến cọng linh vũ ấy đâu.
Phải biết rằng, cưu vốn là độc điểu. Cưu sinh tồn ở Vạn Độc Thâm Uyên lại càng là độc điểu trong độc điểu. Hẳn là loại linh vũ đặc biệt trên người chúng nó cũng có chút giá trị nhất định của mình.
Lý Thủy Đạo bắt đầu kiên nhẫn thu thập, hắn cẩn thận tìm tòi những bộ thi thể chim cưu khác, từng cọng linh vũ được phát hiện đều bị hắn cẩn thận nhổ xuống. Mỗi một cọng linh vũ đen nhánh đều cất giấu một tia lục mang thâm thúy, trên người một con Thâm Uyên Độc Cưu cũng chỉ có một cọng linh vũ dạng này, hẳn là trân quý vô cùng...
Đáng tiếc nơi này có nham thạch nóng chảy bao quanh, ít nhất hơn một nửa thi thể độc cưu đã chìm vào trong nham thạch cả rồi. Tới cuối cùng, Lý Thủy Đạo chỉ thu thập được bốn cọng linh vũ Độc Cưu.
Với số lượng này, có lẽ chỉ đủ làm một quả cầu lông nho nhỏ, nếu muốn chế tác thành một cái độc phiến, ít nhất cũng phải thu thêm mười mấy cọng nữa.
Hắn để linh vũ Độc Cưu vào trong một cái hộp gỗ, lại bỏ hộp gỗ vào túi trữ vật, coi như đây là thu hoạch đầu tiên của bản thân.
Lại nói, Xích Diễm hạp cốc này là một nơi nổi danh như vậy, bên trong không thể không có "Bảo rương vàng".
Lý Thủy Đạo điểm nhẹ mũi chân, lướt trên mặt đất, nham thạch chảy xuôi ngay dưới chân. Chỉ thấy mũi chân hắn nhẹ đạp vào hư không, chậm rãi tìm tòi từng tấc đất bên trong Xích Diễm hạp cốc...
Đúng là tu sĩ Thông Linh cảnh đi lại ở trong này vô cùng khó khăn, nhưng đối với tu sĩ Dung Linh cảnh có thể phi hành, thì đi lại ở nơi đây cũng tương tự như giẫm trên đất bằng.
Rất nhanh, Lý Thủy Đạo đã có phát hiện... Phía trên một vách đá, có một chỗ lõm xuống. Bên trong chỗ bị lõm xuống này có cất giấu một chiếc bảo rương màu vàng.
Tuy bảo rương có kích thước khá lớn, nhưng bay trên không trung căn bản không thể phát hiện ra nó, chỉ khi đi bộ tìm kiếm, mới có cơ hội phát hiện ra chỗ che giấu chiếc bảo rương này.
Bảo rương được giấu ở bên trong một vách núi hiểm trở. Nham thạch cực nóng không ngừng sôi trào, vỗ lên vách núi đá, tản ra sóng nhiệt bức người. Nếu không cẩn thận để bản thân tiếp xúc đến nham thạch nóng chảy bên dưới, sẽ bị nó gây tổn thương trong nháy mắt.
Mà phía dưới vách núi lại là một cái hồ dung nham, với nham thạch nóng chảy không ngừng thiêu đốt hừng hực, tản ra khí tức nóng cháy. Trong hồ, chỉ có mấy tảng đá trần trụi nhô lên, miễn cưỡng tạo ra một con đường hẹp hòi, đi thông đến vị trí đặt bảo rương vàng.
Đối với tu sĩ Thông Linh cảnh bình thường, ngay cả khi đã phát hiện ra hoàng kim bảo rương, thì muốn lấy được nó cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng đối với Lý Thủy Đạo, đây hoàn toàn không phải là chuyện.
Chỉ thấy hắn ngưng tụ pháp lực, thi triển phi hành thuật, thân thể nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, sau đó chân đạp hư không, vững vàng bay qua nham thạch nóng chảy, tránh được những điểm ngẫu nhiên phun trào của nham thạch nóng chảy cực nóng. Đồng thời, trên người hắn cũng ngưng kết thêm một tầng hàn băng hộ thuẫn, dù ngẫu nhiên bị nham thạch nóng chảy bắn lên người, chúng cũng không thể gây thương tổn cho hắn.
Lý Thủy Đạo vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến mặt ngoài bảo rương, cảm nhận phẩm chất kim loại lạnh lẽo của nó. Cái rương này lại được chế tạo bằng hoàng kim...
Lại nói, vì sao phải mở bảo rương ở đây chứ? Trực tiếp chuyển cái rương nọ đi không phải là được rồi?
Lý Thủy Đạo cẩn thận nghiên cứu cái rương này một chút mới phát hiện, đúng là phần đầu của nó khá lớn, lại được khảm vào vết lõm trong vách đá, không dễ chuyển ra ngoài.
Sau khi cẩn thận quan sát một thoáng, Lý Thủy Đạo vươn tay tới, kéo phần linh kiện bên trên, chậm rãi mở bảo rương ra...
“Răng rắc”. Âm thanh kim loại ăn khớp với nhau cực kỳ nhỏ truyền đến, dội vào trong tai hắn.
Tuy âm thanh này cực kỳ mỏng manh, nhưng hắn lại nghe rất rõ ràng, nó giống hệt tiếng động phát ra khi đĩa quay của Bát Quái Tỏa chuyển động.
Trong lòng Lý Thủy Đạo run rẩy, ngón tay hắn trực tiếp chậm lại, giống như thời gian cũng đóng băng theo. Chỉ thấy một luồng pháp lực nhanh chóng ngưng kết trên đầu ngón tay hắn, nở rộ ra quang mang màu trắng bạc.
Thái Âm pháp lực như thủy ngân tràn ra, mềm mại như nước chảy. Nó thuận theo ngón tay Lý Thủy Đạo, chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, giống như một sợi tơ màu bạc. Sợi tơ này tinh tế mà mềm dẻo, có cảm giác nó sẽ xuyên thấu hết thảy mọi thứ trên đời.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo ngưng trọng hẳn lên, hắn nhẹ nhàng chạm ngón tay lên mặt ngoài của bảo rương.
Sợi tơ màu bạch kim ấy thuận theo cái chạm của hắn, trực tiếp thẩm thấu qua khe hở bên ngoài bảo rương, tiến vào bên trong, nhẹ nhàng đụng tới chiếc khóa ngầm bị giấu giếm.
Thái Âm pháp lực cùng với thuộc tính không lỗ hổng nào không chui vào, đã nhanh chóng thẩm thấu khắp ngõ ngách bên trong bảo rương. Lý Thủy Đạo dụng tâm cảm nhận được từng biến hóa cực kỳ nhỏ trên sợi tơ. Thông qua biến hóa của sợi tơ, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một phản ứng vi diệu nhất bên trong bảo rương ấy.
Đến đây, khóe miệng hắn chợt lộ ra một nụ cười. Đúng là bên trong bảo rương có một chiếc Bát Quái Tỏa, nhưng thứ này cực kỳ đơn sơ, chỉ có một đĩa quay.
Lấy tạo nghệ trận pháp, cùng với thủ đoạn mở rương của hắn, hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động, trực tiếp mở rương ra...
Sợi tơ tinh tế di chuyển bên trong bảo rương giống như một con rắn nhỏ linh động. Nó tìm kiếm các loại thông đạo, đường mạch ẩn trong chiếc khóa ngầm, muốn thăm dò ra phương thức mở khoá chính xác.