Tu sĩ Ngũ Độc môn đang di chuyển trên mặt đất, cũng không dễ chọc như vậy.
Nhóm Thâm Uyên Độc Cưu biết cân nhắc lợi hại, chỉ đứng từ phía xa xa nhìn... Nhưng nếu nhóm tu sĩ kia lại có gan đi tới tiếp cận sào huyệt, chúng nó sẽ gầm rú lên, trực tiếp đuổi bọn họ đi xa, ngược lại, nếu bọn họ còn dám xâm nhập vào sào huyệt, chúng nó sẽ xúm vào vây công đám người không biết chết sống ấy.
Càng tiếp cận sào huyệt, chúng nó tiến công càng hung tàn.
Nhưng Thâm Uyên Độc Cưu cũng có trí tuệ cực cao, nếu chúng nó phát hiện người xâm nhập có tu vi cao hơn bình thường, cũng sẽ từ bỏ chống cự, đứng tít ở phía xa xa tránh né.
Đàn Thâm Uyên Độc Cưu kết bè kết lũ bay lượn trên không trung, phát ra tiếng kêu khàn khàn mà trầm thấp, cảnh cáo tất cả những con người muốn tới gần lãnh địa của chúng nó.
Dưới tình huống bình thường, nhóm người đến thâm uyên thí luyện đều không dám đến gần nơi này...
Xét cho cùng, vạn độc thâm uyên này cũng cực kỳ rộng lớn, bất cứ nơi này cũng có khả năng tìm được bảo rương vàng bạc, không cần thiết phải chui đầu vào hang ổ của Thâm Uyên Độc Cưu. Dù vậy vẫn có người nhìn chằm chằm vào hang ổ của Độc Cưu.
Bởi vì càng là nơi nguy hiểm, càng có khả năng xuất hiện bảo rương vàng.
Đây là quy luật...
Dù sao những chiếc bảo rương này cũng là con người đặt nó vào đấy, mà không phải thiên sinh địa dưỡng, nhóm tu sĩ cấp cao của Ngũ Độc môn sẽ đặt bảo vật ở những nơi nguy hiểm, dùng chúng làm phần thưởng cho những tu sĩ cấp thấp.
Đây vốn là chuyện thường tình của con người!
Lúc ấy, có hai bóng người giống như tảng đá bình thường, đang cẩn thận di chuyển, vừa đi vừa ngừng bên trong sào huyệt của Độc Cưu.
Ở thời điểm Thâm Uyên Độc Cưu bay qua trên đỉnh đầu, bọn họ sẽ giả vờ là tảng đá, nhưng chờ đến lúc Độc Cưu bay đi rồi, các nàng sẽ tiếp tục xâm nhập.
Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc khoác trên người chiếc áo choàng màu xám tro như nham thạch, ngụy trang thành hai tảng đá xám xịt, đang di chuyển bên trong sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu.
"Sư tỷ, có con côn trùng vừa chui vào áo choàng của ta." Tô Tiểu Ngọc dùng âm thanh vô cùng tinh tế nói.
"Vậy thì có gì quan trọng đâu?" Nam Cung Cầm nhỏ giọng hỏi.
"Nó đang cắn ta."
"Ngươi là độc thể mà?"
"Nhưng nó ngứa."
"Nhịn xuống đi, lộn xộn là phải chết đó." Nam Cung Cầm nhỏ giọng nhắc nhở.
"Oa oa oa..."
Đột nhiên có hai con Thâm Uyên Độc Cưu phát ra tiếng kêu đầy quỷ dị, khiến cho bảy - tám con Thâm Uyên Độc Cưu xung quanh đều hạ xuống đất, đi tới bao vây xung quanh hai "Tảng đá" vừa rồi.
Tô Tiểu Ngọc cố gắng chịu đựng. Nàng cắn chặt đôi môi đến mức gương mặt cũng có chút trắng bệch, cố gắng không để mình phát ra bất cứ âm thanh gì hay một chút dao động thân thể nào cả.
Dù vậy, đám Thâm Uyên Độc Cưu cũng sinh ra hứng thú thật lớn đối với tảng đá do Tô Tiểu Ngọc cải trang. Chúng nó bay chung quanh nàng vài vòng, dùng ánh mắt sắc nhọn cẩn thận quan sát.
Nam Cung Cầm đã cầm thật chặt chuôi kiếm, một khi bại lộ, bọn họ cũng chỉ có thể mạnh mẽ thoát khỏi vòng vây. Nhưng chiếc áo choàng nham thạch xám này chỉ là một kiện hạ phẩm pháp khí được luyện chế vô cùng thô ráp, tất sẽ tổn hại trong chiến đấu.
Có lẽ nhiệm vụ sư phụ dặn dò bọn họ phải tuyên cáo thất bại ở đây rồi...
Đột nhiên!
"Oa oa oa..." Từ phía xa xa truyền đến tiếng rít gào dồn dập của Độc Cưu, hiển nhiên là có người xâm nhập.
Nhóm Thâm Uyên Độc Cưu vốn đang tìm kiếm bí mật của tảng đá kia đều giương cánh, bay về phía âm thanh truyền đến.
Nhóm Độc Cưu nọ vừa mới bay đi, Tô Tiểu Ngọc đã vội vàng xốc chiếc áo choàng nham thạch xám trên người tới.
"Này! Này! Nơi này là sào huyệt Độc Cưu, ngươi nhịn một chút không được hay sao?" Nam Cung Cầm tức giận nhắc nhở.
Tô Tiểu Ngọc không nói hai lời, đã khẩn cấp thò tay vào trong váy. Nàng không dám dùng sức, chỉ có thể cẩn thận kéo kéo hai cái, dù vậy, cũng có cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi.
"Ừm... Nha..." Tô Tiểu Ngọc không nhịn được lập tức phát ra âm thanh.
Nói này chính là khu vực bên trong sào huyệt của Độc Cưu đó, Nam Cung Cầm cũng nghe đến bất lực. Chỉ thấy Tô Tiểu Ngọc với gương mặt ửng hồng, lập tức lôi ra một con côn trùng dài nhỏ.
Con côn trùng này toàn thân màu đen đậm, dài nhỏ mà mềm mại, chừng một ngón tay. Trên người nó được bao trùm bởi một lớp vảy thật nhỏ, lóe lên quang mang mờ nhạt mỏng manh. Cái đầu con côn trùng ấy hình tam giác, có một đôi xúc giác sắc nhọn, con mắt lóe sáng màu xanh lá.
Hai ngón tay Tô Tiểu Ngọc dùng sức, trực tiếp kẹp gần chết con thâm uyên tiểu trùng quái dị này, sau đó gọi ra độc xà của bản thân, một ngụm ngậm lấy nó, trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Làm xong hết thảy những chuyện này, Tô Tiểu Ngọc lại một lần nữa khoác chiếc áo choàng nham thạch xám lên người.
"Oa oa oa..." Cách đó không xa, nhóm Thâm Uyên Độc Cưu vừa phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kèm theo âm thanh rên rỉ thương tâm.
Ý nghĩa của tiếng kêu này chính là địch nhân vừa xuất hiện cực kỳ mạnh mẽ, quân tâm của Thâm Uyên Độc Cưu đã bị giết đến suy sụp, không thể vây công người này được.
Nhân cơ hội này, Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc lập tức di chuyển, chậm rãi tiến vào chỗ sâu trong sào huyệt...
Cách đó không xa, Lý Thủy Đạo đang đứng trong một đống thi thể Độc Cưu, đưa mắt quan sát chung quanh...
Một người, hai người, ba, bốn... Tám, chỉ trong giây lát, đã có ít nhất là tám người tham gia thâm uyên thí luyện trực tiếp ngụy trang thành tảng đá, nhanh chóng di động vào chỗ sâu trong sào huyệt Độc Cưu rồi.
Đến tột cùng là bên trong sào huyệt Độc Cưu này có loại bảo vật gì? Lại có nhiều người xông vào nơi đây như vậy?
Những người này đều không ngoại lệ, ai nấy đều chuẩn bị pháp khí ẩn tàng từ trước, nếu không bọn họ cũng không thể chui vào sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu ngay dưới mí mắt chúng nó như vậy.
Lúc này, Lý Thủy Đạo chợt âm thầm cảm thấy may mắn, vì bản thân "Tự hạn chế" đủ.
Lại nói, từ sau khi giết chết Triệu Thiên Minh tại đầm lầy, Lý Thủy Đạo cũng không tiếp tục vận dụng phi hành thuật nữa.
Ngay cả vừa rồi, dù bản thân phải đối mặt với quá trình vây công của Thâm Uyên Độc Cưu, Lý Thủy Đạo cũng kiên trì không dùng phi hành thuật, cấp tốc thoát đi, mà cầm Lam Sương Kiếm trong tay, liều mạng chiến đấu cùng Thâm Uyên Độc Cưu, cuối cùng là cứng rắn giết lui chúng nó.