Hiện tại, Lý Thủy Đạo đã thu được tám ngàn công huân.
Muốn tu luyện "Thái Âm Chỉ" cần dùng điểm công huân để đổi công pháp, còn cần dùng điểm công huân đổi lấy quyền sử dụng "Ích Độc Châu".
Phỏng chừng Lý Thủy Đạo cần phải có ít nhất là một vạn điểm công huân mới có thể vững vàng học được môn công pháp nọ.
Theo thường thức, càng là nơi nguy hiểm, càng có khả năng tìm được bảo rương vàng bạc, có lẽ mục đích của nhóm người này chính là bảo rương vàng.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia sâu kín, hắn đang cân nhắc mình có nên nhúng tay vào vũng nước đục này hay không.
Hiện tại, e rằng năm trăm người tham gia thâm uyên thí luyện đã phân tán đến khắp các vị trí tại lối ra của Xích Diễm hạp cốc rồi, nơi nơi đều có người, phỏng chừng đã không còn cơ hội kiếm của hời dành cho hắn nữa.
Quên đi...
Không cần thiết, trong tay hắn đã có tám ngàn công huân rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo lập tức cúi đầu thu thập thi thể dưới đất, hắn đang nhổ bản mạng linh vũ của Thâm Uyên Độc Cưu từ phần đuôi của chúng nó. Mỗi một cái linh vũ đều lóe lên một mảnh lục mang quỷ dị, hắn lần lượt nhổ ra từng cọng một, tổng cộng đã nhổ được ba mươi hai cái linh vũ rồi.
Đây là chiến lợi phẩm hắn thu hoạch được sau trận chiến kịch liệt vừa nãy.
Mỗi một cái linh vũ đều ẩn chứa bản mạng kịch độc của Thâm Uyên Độc Cưu.
Hiện giờ Lý Thủy Đạo đã thu thập được ba mươi sáu cái linh vũ rồi, hoàn toàn có thể dùng chúng tới luyện chế một cây độc phiến.
Để quá trình phá giải Bát Quái Tỏa càng thêm suôn sẻ, Lý Thủy Đạo từng cẩn thận nghiên cứu cuốn ngọc sách luyện khí có tên là《 Thiên Công Diệu Tượng Lục 》, hiện giờ đã có tài liệu nơi tay, hắn cũng hơi nóng lòng muốn thử.
Về sau, hắn có thể thành công luyện chế một cây độc phiến hay không, lại phải nhìn xem bản thân có thiên phú luyện khí hay không. Nếu có, hắn cũng nên khai phá thiên phú này một chút, không có coi như xong, không tiếp tục lãng phí thời gian thêm nữa.
Tuy nói nghệ nhiều không đè thân, nhưng nghiệp quý ở tinh không quý ở nhiều, hết thảy cứ tùy duyên đi.
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo dứt khoát xoay người rời đi, đột nhiên từ phía sau lại truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy hai nữ nhân đang cầm trường kiếm trong tay, khổ sở đối kháng cùng đàn Thâm Uyên Độc Cưu hung hăng xông đến.
Lý Thủy Đạo có chút ngoài ý muốn phát hiện bản thân hắn từng quen biết hai nữ nhân này.
Một nàng tên là Nam Cung Cầm, hai người bọn họ từng gặp mặt một lần bên trong phường thị của Ngũ Độc môn từ nhiều năm về trước. Cũng từ trong miệng Nam Cung Cầm này, Lý Thủy Đạo mới biết được ảo diệu của "Xà Hàm Tâm Pháp", từ đó mà thay đổi《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》của chính mình, khiến cho điểm yếu của bản thân có thể súc dương nhập phúc, không còn tráo môn.
Một nữ nhân khác tên là Tô Tiểu Ngọc, hai lần Lý Thủy Đạo tham dự đại chiến suất bài đều gặp mặt nàng. Nàng này thực lực khá mạnh, sát phạt quyết đoán.
Hai nàng đều là môn hạ của Kiếm Quyết Xà Hoàng, cũng là chân truyền đệ tử xà tham của sư tôn.
Lúc này, hai nàng đang bị hơn trăm con Thâm Uyên Độc Cưu vây công, trong khoảng thời gian ngắn, trực tiếp rơi vào hiểm cảnh cầu sinh.
Nam Cung Cầm?
Ích Độc Châu!
Trước mắt Lý Thủy Đạo nhanh chóng sáng ngời, hắn không chút do dự đã quyết định ra tay tương trợ. Chỉ thấy hắn cầm trong tay Lam Sương Kiếm, nhằm thẳng về phía chiến đoàn.
Những con Thâm Uyên Độc Cưu kia vốn là thứ chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi người mạnh, vừa thấy Lý Thủy Đạo cầm kiếm trong tay đánh tới, cả đám đều chạy tán loạn ra ngoài, ngay cả một cơ hội tiếp cận cũng nhất quyết không nhường lại cho hắn.
Vừa rồi những con Độc Cưu này đã sớm bị Lý Thủy Đạo giết cho sợ đến vỡ tim, căn bản không dám đối mặt với sát thần này thêm một lần nào nữa.
Kể cả khi hắn xâm nhập vào sào huyệt, nhóm "Thâm Uyên Độc Cưu" thông minh kia tự nhiên sẽ không lựa chọn liều mạng cùng hắn.
Người càng thông minh càng tiếc mạng, yêu thú cũng vậy...
Lý Thủy Đạo cầm kiếm giết tới, hơn trăm con Thâm Uyên Độc Cưu chỉ biết bỏ chạy khắp nơi, chúng nó hoặc là lượn vòng giữa không trung, hoặc là đậu trên vách đá dựng đứng, đều nhìn về phía Lý Thủy Đạo, Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc, không ngừng phát ra tiếng rít gào cảnh báo.
Sâu dưới lòng đất thuộc sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu.
Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc mặc áo choàng nham thạch xám, xảo diệu mà ngụy trang thành tảng đá, thật cẩn thận đi về phía trước...
Thừa dịp có người hấp dẫn sự chú ý của Thâm Uyên Độc Cưu, hai nàng đẩy nhanh tốc độ tiến lên.
Nhưng chiến đấu giữa Thâm Uyên Độc Cưu và địch nhân lại kết thúc vô cùng nhanh chóng. Nhóm Thâm Uyên Độc Cưu phát ra tiếng kêu “Oa oa” thảm thiết, nghĩa là địch nhân vừa xuất hiện cực kỳ mạnh mẽ, nhóm Độc Cưu không định liều chết cùng đối phương.
Tình huống phát sinh khiến tốc độ tiến lên của Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc đành phải giảm xuống. Nếu hai nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ sư tôn dặn dò, thì tuyệt đối không thể bại lộ bản thân.
Nhưng một chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh...
"A!" Nam Cung Cầm cắn môi kêu lên một tiếng.
"Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?" Tô Tiểu Ngọc nhỏ giọng hỏi.
"Ta... Ta cũng bị con côn trùng kia cắn." Âm thanh đứt quãng của Nam Cung Cầm truyền ra.
"Sư tỷ, ngươi ráng nhịn một chút."
"Nha... Ta nhịn rồi... Nhưng ta... Ta không nhịn được." Cảm giác ngứa ngáy tê dại nọ thực sự khó chịu, nó làm da đầu Nam Cung Cầm run lên, nàng chỉ có thể đưa tay đi móc.
"Sư tỷ, ngươi làm nhẹ một chút, có độc cưu nhìn qua." Tô Tiểu Ngọc lên tiếng nhắc nhở.
"Nha... Không, thứ côn trùng đáng ghét này. Ừm... Lăn ra đây cho ta... A... cho ta." Nam Cung Cầm hung hăng rút một cái, rốt cuộc cũng rút được con côn trùng vẫn đang tra tấn mình ra ngoài.
"Oa!" Thâm Uyên Độc Cưu trực tiếp phát ra một tiếng rít trầm thấp đầy phẫn nộ, âm thanh này giống như một tiếng sét đánh, khiến cho đám Thâm Uyên Độc Cưu vốn đang dạo chơi giữa không trung, cùng với đứng gác trên vách núi đen đều đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cầm.
Trong ánh mắt của chúng nó đều lộ ra vẻ giả dối và hung tàn.