Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 423 - Chương 423: Ma Kiếm Tâm!

Chương 423: Ma Kiếm Tâm! Chương 423: Ma Kiếm Tâm!

Lúc này, Trương Phong, Lâm Kiếm, Nam Cung Cầm, Tô Tiểu Ngọc và hai vị đệ tử còn lại của Thiên Ngô đạo nhân đang so đấu kiên nhẫn...

Lý Thủy Đạo: "..."

Hắn biết, chỉ số thông minh của đám người Trương Phong này tuyệt không thành vấn đề, nhưng ở trước mặt nhân tính tham lam, chỉ số thông minh đều thành số âm cả.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải hắn cũng giống đám người bọn họ sao? Chỉ khác là con bài chưa lật trong tay hắn nhiều hơn, cũng mặt dày hơn bọn họ mà thôi...

...

Vạn Độc Thâm Uyên.

Một luồng kim mang đột nhiên đâm xiên từ bên trong sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu ra ngoài, sau đó nổ tung. Kim mang chói mắt nọ trực tiếp nhuộm vàng một nửa Vạn Độc Thâm Uyên. Nó giằng co chừng một cái chớp mắt, đã khiến tất cả mọi người đều hiểu có người vừa mở bảo rương vàng rồi.

Nhưng một luồng kim mang kia lại không bắn thẳng lên trời, bởi vậy chỉ có số ít người là biết xuất xứ của luồng kim mang ấy, còn tuyệt đại đa số người chỉ biết đã có người mở bảo rương vàng, nhưng không biết vị trí cụ thể.

Một bóng người bị kim mang hấp dẫn, thân hình như điện, nhanh chóng bay vút tới. Chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc hắc bào, ánh mắt lạnh lùng đang đứng phía trước sào huyệt khổng lồ của Thâm Uyên Độc Cưu, trên dưới chung quanh, cũng có rất nhiều người đã bị kim mang hấp dẫn, nhưng vẫn một mực do dự đứng bên ngoài, không dám tiến về phía trước.

Người này tên là Ma Kiếm Tâm, cao thủ Địa Bảng của Ngũ Độc môn.

"Rác rưởi!" Ma Kiếm Tâm lộ vẻ khinh thường đầy mặt, tu vi của những người này đều đã tới Thông Linh cảnh hậu kỳ rồi, nhưng ngay cả một cái sào huyệt của Độc Cưu cũng không dám xông tới, loại người nhút nhát như thế chẳng xứng làm đá mài dao cho gã.

Ma Kiếm Tâm không chút do dự trực tiếp nhảy về phía sào huyệt của Độc Cưu.

"Oa oa oa..." Đám Thâm Uyên Độc Cưu lập tức phát ra tiếng cảnh báo bén nhọn, nhưng Ma Kiếm Tâm vẫn hồn nhiên không thèm để ý đến chúng.

Có lẽ gã chính là tu sĩ Địa Bảng duy nhất thấy rõ xuất xứ cụ thể của kim quang, bởi vậy vừa hành động, đã lập tức lao thẳng tới chỗ sâu trong sào huyệt, không có ý định dừng lại ngang đường, cũng hoàn toàn không để ý tới tiếng rít gào cảnh cáo cùng với hành động lao xuống, đánh đòn nghi binh của đám Thâm Uyên Độc Cưu kia.

Nhưng hành động này của Ma Kiếm Tâm lại chọc giận đến cả tộc quần Thâm Uyên Độc Cưu.

Theo một tiếng rít gào bén nhọn, đám Thâm Uyên Độc Cưu kết bè kết lũ lập tức xông thẳng về phía Ma Kiếm Tâm.

Ma Kiếm Tâm giữ tâm thế bình tĩnh đối diện với đòn công kích mãnh liệt đang tới, chỉ thấy gã nắm chặt thanh trường kiếm đen nhánh trong tay, trên thân kiếm tản ra một luồng hàn ý lạnh thấu xương.

Thân pháp của người này mạnh mẽ linh hoạt, tại khoảnh khắc kiếm quang lóe sáng, lưỡi kiếm đen nhánh kia đã hóa thành một cây roi mềm dài ba trượng.

Một kiếm chém tới lại mang đến hiệu quả giống hệt như một cây roi màu đen vụt qua không khí, mỗi một lần vung kiếm đều có thể gây nên một cơn cuồng phong mãnh liệt.

Bóng roi như linh xà uốn lượn, đánh trúng vào mỗi một con Thâm Uyên Độc Cưu đang bổ nhào từ trên trời xuống, kiếm quang lướt qua, có thể dễ dàng chém giết, khiến cho bầy đàn chúng nó bay tán loạn khắp nơi.

Đàn Thâm Uyên Độc Cưu kết bè kết lũ, nhìn như đông đảo, nhưng thực sự không thể tới gần Ma Kiếm Tâm được, ngay cả cái mỏ bén nhọn hay móng vuốt kịch độc trên người chúng cũng không phát huy được một chút tác dụng nào.

Kiếm thuật của Ma Kiếm Tâm giống như một điệu múa hoa lệ, mỗi một lần vung kiếm đều mang theo uy thế không gì cản nổi.

Giữa lúc roi kiếm bay múa, thi thể của đám Thâm Uyên Độc Cưu cũng tán loạn giữa không trung, mưa máu rơi lả tả.

Đám Thâm Uyên Độc Cưu không còn dám tiến công nữa, chúng nó bối rối thét lên những tiếng chói tai, thê lương khôn tả.

Thật hiển nhiên, cây roi kiếm giống như một luồng hắc quang trong tay Ma Kiếm Tâm đã để lại một dấu ấn không thể chiến thắng trong ký ức của tộc quần Thâm Uyên Độc Cưu, cũng giống như Lam Sương Kiếm trong tay Lý Thủy Đạo vậy, đều là thứ chúng nó không thể chiến thắng được.

Đối mặt với loại địch này nhân, điều duy nhất chúng nó có thể làm chính là rút lui.

Kể cả khi bọn họ muốn lên núi trộm trứng chim, giết chim non, những con Độc Cưu xấu xí kia cũng sẽ lùi bước, không tiến lên ngăn cản nữa.

Chiến đấu chấm dứt...

Ma Kiếm Tâm đứng trong một đống thi thể Thâm Uyên Độc Cưu, trên người dính đầy máu tươi và lông chim. Gã đưa mắt, chăm chú nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều là một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của bản thân gã, nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí.

Đúng lúc này, đột nhiên trong lòng Ma Kiếm Tâm sinh ra cảm ứng, gã lập tức nhảy dựng lên, thân hình như điện, lao thẳng lên sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu.

Con đường này là đi trộm trứng chim và bắt chim non, mục tiêu không phải là Thâm Uyên Ma Hạch trong bụng núi dưới lòng đất.

Nhóm Thâm Uyên Độc Cưu phát ra một tiếng kêu to đầy bén nhọn, chỉ biết hoảng hốt giương cánh bay đi, nhường đường cho Ma Kiếm Tâm tiến tới.

Tranh!

Rút kiếm!

Roi kiếm đen nhánh chặt đứt một khúc rễ cây thô to. Hóa ra phía sau khúc rễ cây nọ lại có một nam tử mặc hắc bào đang ẩn mình. Trên người đối phương cũng mặc một bộ trường bào màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ da sói quỷ dị.

Ma Kiếm Tâm không nói hai lời trực tiếp ra tay, người thần bí kia cũng rút kiếm đánh trả. Hai người giao thủ giữa không trung, kiếm quang lần lượt đan xen vào nhau, kiếm khí tung hoành khắp chốn.

Một người đánh ra luồng kiếm quang đen nhánh xảo quyệt, giống như một con rắn linh hoạt giả dối, người còn lại sử dụng kiếm pháp kèm theo từng luồng băng hàn chi khí, khiến động tác của người ta trở nên chậm chạp, mười phần thực lực không phát huy nổi bảy phần.

Kiếm quang lần lượt đan xen vào nhau, phát ra âm thanh kim loại va chạm thanh thúy.

Bóng dáng hai người bọn họ bay giữa không trung, tốc độ cực nhanh khiến cho người bên ngoài khó có thể bắt giữ được.

Kiếm pháp trên tay bọn họ tinh diệu tuyệt luân, mỗi một lần ra tay đều ẩn chứa vô tận sát khí.

Đám Thâm Uyên Độc Cưu xung quanh vội vàng né tránh, hai người này đều là kẻ hung ác không thể trêu vào, dù chúng nó có hy sinh nhiều Độc Cưu hơn nữa, cũng không thể làm bọn họ bị thương.

Thâm Uyên Độc Cưu giống như chó nhà có tang, không một con nào dám tới gần chiến trường bên dưới.

Chúng nó chỉ biết xoay quanh trên không trung, phát ra những tiếng kêu to đầy hoảng sợ, giống như đang run rẩy trước hồi chiến đấu kịch liệt của hai người này.

Bình Luận (0)
Comment