Rất nhanh, Lam Sương Kiếm vừa chém đứt hai cái đầu lại đánh úp tới. Nó mang theo khí tức rét lạnh đâm xuyên qua hàm dưới của một con rết, sau đó dứt khoát trôi chảy, lật tay lại, đâm ra một kiếm, cả hai con rết đồng thời mất mạng.
Con trùng trăm chân, chết còn không ngã.
Dù hai con rết nọ đã bị chém chết rồi, nhưng chân đao và răng nhọn của chúng vẫn lao về phía trước, tấn công Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo lại hồn nhiên như không phát hiện ra công kích của chúng, chỉ thấy Lam Sương Kiếm trên tay hắn không chút lưu tình cắt qua xương sọ, lấy ra yêu đan trong đó, động tác trôi chảy vô cùng...
Trong lúc hai người Lý Vân Phi đi chặn lại Lý Thủy Đạo, Trương Phong đã suất lĩnh sáu người còn lại, cầm đao kiếm trong tay đi tới bao vây xung quanh hắn rồi. Thời điểm vòng vây của bọn họ vừa mới hình thành cũng là lúc cái đầu của hai người Lý Vân Phi lăn tới.
Con mắt của hai người này mở thật to, phần cổ bị chặt đứt còn mang theo mảnh vụn hàn băng rõ ràng.
Đám người Trương Phong lập tức đi chậm lại theo bản năng...
Trong khoảnh khắc bọn họ ngẩng đầu nhìn tới, đồng tham con rết của hai người Lý Vân Phi đã bị móc mất yêu đan, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Sau khi Lý Thủy Đạo lấy đi hai viên yêu đan của con rết ấy, hắn lại một lần nữa ôm quyền chào đám người vừa đi tới tiễn đưa, sau đó mỉm cười, trực tiếp chui vào mảnh sương mù dày đặc ngoài kia.
Tuy đã sớm đoán ra thực lực của Lý Thủy Đạo kinh người, nhưng bọn họ thực sự không ngờ hắn lại kinh người đến mức đó, đây thuần túy là thực lực hãi nhân!
Nếu Lý Thủy Đạo không đi, hắn hoàn toàn có thể lưu lại giết sạch mấy người bọn họ. Bởi vậy khi nhìn thấy người này dứt khoát rời đi không quay đầu lại, sáu người khác mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mà hắn đi rồi...
"Hiện tại chúng ta biết làm sao bây giờ?" Nam Cung Cầm cau mày dò hỏi.
Trong bụng núi lúc này vẫn còn lại ba đội ngũ, gồm sáu đệ tử của ba cao thủ Thiên Bảng lần lượt là Kiếm Quyết Xà Hoàng, Ma Chỉ Thái Tuế, Thiên Ngô đạo nhân, cả đám người nhìn ta, ta nhìn ngươi, chưa biết nên làm gì bây giờ.
"Chúng ta không thể kéo dài thêm nữa! Hay là cứ lấy Thâm Uyên Ma Hạch rồi rời đi trước đã." Trương Phong lạnh giọng nói.
"Nhưng ai tới lấy?" Nam Cung Cầm hỏi.
"Ta tới." Cả đám người đều lên tiếng nói. Không khí lại rơi vào giằng co.
“Hiện giờ kim quang bên trong hoàng kim bảo rương đã bắn ra ngoài, bất cứ lúc nào nhóm cao thủ Địa Bảng cũng có thể xông tới, chậm trễ một chút cũng không được." Trương Phong lo lắng khuyên nhủ.
"Trương đạo hữu, nếu ngươi thấy sợ, có thể rời đi trước, không cần lưu lại mạo hiểm cùng chúng ta đâu, dù sao mạng của mình cũng quan trọng hơn." Tô Tiểu Ngọc ôm một thanh đại kiếm trên tay, đột nhiên mở miệng nói.
"Trương đạo hữu, không cần dùng mấy thủ đoạn nhỏ đó ở trước mặt chúng ta đâu! Kim quang bên trong hoàng kim bảo rương bắn ra ngoài thì đã làm sao? Nơi này là sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu, nếu không có chuẩn bị vẹn toàn, người bên ngoài vốn không thể chạy tới được, cao thủ Địa Bảng cũng vậy mà thôi, huống chi luồng kim quang nọ bắn nghiêng như thế, ai biết được vị trí cụ thể của bảo rương?"
"Mặt khác, Lý đạo hữu vừa mới ra ngoài rồi, lấy thần thông vũ kỹ của hắn, cao thủ Địa Bảng chưa chắc đã vượt qua được, chờ hắn dẫn nhóm cao thủ ấy rời đi rồi, chúng ta lại rời đi, chẳng phải càng thêm an toàn hơn sao?" Tên còn lại mở miệng phân tích.
"Nơi này chính là ngõ cụt, nếu cao thủ Địa Bảng thật sự xuất hiện, chúng ta còn có cơ hội sống sót ra ngoài ư?" Trương Phong tiếp tục khuyên nhủ.
"Ha hả... Thú vị nha, Trương đạo hữu nói rất có lý, thiếp thân cũng cho rằng chúng ta ở lại nơi này càng lâu, nguy hiểm càng lớn. Không bằng chúng ta cứ dùng phương thức này để quyết định xem, tới cuối cùng Thâm Uyên Ma Hạch sẽ thuộc về sở hữu của ai đi. Người lưu lại cuối cùng sẽ có cơ hội nhận được Thâm Uyên Ma Hạch. Chúng ta dùng phương thức này để cạnh tranh, có phải công bằng nhất hay không?" Nam Cung Cầm dò hỏi.
Hai mắt Trương Phong híp lại, đúng là cách này rất công bằng, nhưng khả năng toàn quân bị diệt cũng càng cao hơn.
...
Trong thông đạo tràn ngập khí độc, Lý Thủy Đạo trực tiếp cởi y phục trên người xuống trước, sau đó lấy ra một kiện hắc bào khoác lên thân, đeo một chiếc mặt nạ da sói lên mặt.
Nếu đã quyết định giết người cướp của, độc chiếm bảo vật, thì che giấu thân phận vốn là hành động không thể thiếu.
Bước đầu tiên là thoát ly, bước thứ hai là che giấu thân phận, bước thứ ba sẽ làm một đòn hồi mã thương.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi!
Lại nói, sau khi đeo mặt nạ lên, ở thời khắc mấu chốt Lý Thủy Đạo vẫn có thể dùng tới phi hành thuật, hoặc là vận dụng nhị giai pháp lực, tránh cho lát nữa khi động thủ, lại bị chùn tay chùn chân.
Không thể buông tay đánh một trận, sớm muộn gì cũng lật thuyền trong mương.
Vào lúc này, đột nhiên một con rắn nhỏ lại chui từ túi cổ bên hông Lý Thủy Đạo ra ngoài, trong khoảnh khắc đã biến thành một con cự mãng màu đỏ, lưỡi rắn thò ra thụt vào bên trong khí độc, nó dùng đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngươi đúng là một nhóc con tinh nghịch." Lý Thủy Đạo trực tiếp lấy hai viên yêu đan con rết vừa mới đạt được từ bên trong túi trữ vật ra ngoài, ném vào trong miệng cự mãng.
Sau khi cự mãng nuốt yêu đan xong, nó lập tức nheo mắt lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, cuối cùng mới hóa thành một con rắn nhỏ, chui vào bên hông túi cổ của Lý Thủy Đạo.
Cho Ngọc Nương ăn xong, Lý Thủy Đạo đã che mặt cũng không vội vàng quay về Bạch Cốt động huyệt, ngược lại, hắn bắt đầu liên hệ với đồng tham của mình, thông qua đó để nắm chắc tình huống của Bạch Cốt động huyệt trong tay.
Bạch Cốt động huyệt.
Một con bạch ngọc thiềm thừ gần như trong suốt, có kích cỡ bằng bàn tay, đang nằm sấp bên trong đống xương trắng, lặng lẽ quan sát tình huống bên ngoài...
Từ sau khi cáp mô đồng tham của hắn chuyển biến theo phương hướng ngọc thiềm, hình thể của nó càng ngày càng nhỏ, toàn thân cũng càng ngày càng trở nên trong suốt, nằm bên trong đống xương trắng này tuyệt đối là hòa hợp thành một thể...
Hơn nữa, chuyện Lý Thủy Đạo tu luyện Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp, cũng không biết đã kích phát huyết mạch gì bên trong người con cóc này, khiến cho khí tức của nó hoàn toàn nội liễm, giống như một khối ngọc thạch bình thường, căn bản không thể phát hiện ra.