"Các ngươi chỉ có hai nữ nhân! Dựa vào cái gì lại muốn mang đi ma hạch?" Ba đệ tử của Thiên Ngô đạo nhân lập tức đứng dậy, không chút nhường nhịn nói.
"Hiện giờ linh quang bên trong hoàng kim bảo rương đã nổ tung ra ngoài, nếu không đi nhanh, muốn đi cũng không được, theo ta thấy không bằng chúng ta cứ cầm ma hạch ra ngoài trước lại chia sau." Trương Phong nhắc nhở.
"Lý đạo hữu, ngươi có thực lực mạnh nhất, không bằng ngươi tới lấy nó đi." Nam Cung Cầm nhìn về phía Lý Thủy Đạo.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đang ngồi xổm bên cạnh hoàng kim bảo rương, nhanh chóng tìm ra bảo vật ở bên trong.
Mười khối Hoàng Ngọc = năm nghìn công huân.
Hắn trực tiếp nhét thứ đó vào trong túi trữ vật của mình, hoàn toàn không định thương lượng cùng mọi người. Hơn nữa, có một chuyện lại khiến cho cả đám người thèm đến đỏ mắt, bởi vì ngay sau đó, Lý Thủy Đạo lại tìm ra một cái dược bình từ bên trong hoàng kim bảo rương.
Chỉ thấy hắn mở nắp dược bình ra, ngửi ngửi một chút, sau đó vẻ mặt vui sướng nói: "Thứ tốt! Âm Dương Hóa Linh Đan, nhưng chỉ có một viên thôi."
Lý Thủy Đạo nói xong, lại nhét dược bình vào túi trữ vật.
"Vừa rồi các ngươi đang nói gì vậy? Muốn giao cả Thâm Uyên Ma Hạch cho ta bảo quản ư? Vậy... Ta cung kính không bằng tuân mệnh." Lý Thủy Đạo mỉm cười ôm quyền nói với mọi người, sau đó cất bước đi về phía cái đầu lâu khổng lồ kia.
Nam Cung Cầm: "..."
Tô Tiểu Ngọc: "..."
"Chậm đã!" Trương Phong vội vàng đi tới, ngăn trước mặt Lý Thủy Đạo, dùng lời đanh thép nói: "Chúng ta có thể giao Thâm Uyên Ma Hạch cho ngươi bảo quản, nhưng ngươi cũng phải giao Âm Dương Hóa Linh Đan cho ta bảo quản."
"Đúng vậy! Bảo vật không thể đưa hết cho một mình ngươi được." Mọi người đều ồn ào lên tiếng.
"Dù ngươi là tồn tại vô địch thiên hạ, cũng đừng mơ độc chiếm!"
Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc cũng gật đầu, hiển nhiên hành vi không biết xấu hổ của Lý Thủy Đạo đã gợi lên làn sóng phẫn nộ của quần chúng rồi.
"Vì sao phải đưa cho ngươi?" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt kỳ quái hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn chiếm hết chỗ tốt?" Trương Phong tức giận quát lớn.
"Ta phi! Thứ ta cần vốn là Âm Dương Hóa Linh Đan! Ta chỉ muốn thăng cấp Dung Linh cảnh mà thôi, nếu đưa đan dược này cho ngươi, ngươi cầm mà không trả lại, ta biết làm sao bây giờ? Ta cầm một viên Thâm Uyên Ma Hạch vô dụng như vậy đi, biết tìm ai để đòi công bằng?" Lý Thủy Đạo nhảy dựng lên mắng to.
Trương Phong lập tức im lặng, không biết nên nói gì.
"Viên Thâm Uyên Ma Hạch này vốn chẳng có tác dụng gì với ta cả! Các ngươi muốn ta tới bảo quản, ta cũng cố gắng mà bảo quản nó một chút, nếu các ngươi không muốn cho ta bảo quản, vậy bái bai! Các vị, hẹn sau này gặp lại!" Lý Thủy Đạo dứt khoát ôm quyền chào hỏi rồi xoay người bước đi.
"Chớ có rời đi vội!" Chỉ thấy một nam tử trong nhóm vung tay lên, một con rết màu xanh đón gió bành trướng, nhanh chóng hóa thành một con rết khổng lồ. Còn tu sĩ có đồng tham con rết ấy lại trực tiếp cầm một thanh chiến kích trong tay, nhảy lên lưng con rết, hung hăng nhằm thẳng về phía Lý Thủy Đạo.
Trương Phong cũng ném cho Lý Vân Phi một ánh mắt.
Lý Vân Phi không chút do dự, đã vỗ một cái vào túi cổ, cũng có một con rết đón gió lớn lên, sau khi rơi xuống đất, lại biến thành một con rết khổng lồ khủng bố.
Lý Vân Phi cầm song đao trong tay, nhảy lên lưng con rết.
Thiên phú thần thông: Mộc phong chi hành!
Hai con con rết với tốc độ kinh người, lao tới cực nhanh, ngăn chặn trước người Lý Thủy Đạo.
Bên trong bụng núi âm u...
Đệ tử Lý Vân Phi của Ma Chỉ Thái Tuế cùng với một gã đệ tử của Thiên Ngô đạo nhân cưỡi hai con rết khổng lồ, thi triển ra thiên phú thần thông mộc phong chi hành của đồng tham con rết, lấy một loại tốc độ kinh người vượt qua Lý Thủy Đạo, trực tiếp chặn hắn lại ở lối ra thông đạo.
Nơi này là lối ra duy nhất để rời khỏi bụng núi Bạch Cốt sơn, hai con rết nọ giương nanh múa vuốt, trăm tay ngàn chân, hung tàn tới tột cùng.
Lý Vân Phi cầm song đao trên tay, vẻ mặt hung tàn, đùng đùng nổi giận!
Một đệ tử khác cầm chiến kích trên tay, khí thế như hồng, mắt trừng muốn nứt!
Bọn họ muốn chặn đường Lý Thủy Đạo, sau đó bố trí cục diện tám đánh một.
Nếu không làm như vậy, một khi để tên khốn nạn này chạy ra bên ngoài mai phục bọn họ, cả đám người bọn họ đừng hòng chạy thoát.
Mấu chốt là tên này cực kỳ quá đáng!
Một mình hắn ăn mảnh, chẳng những cầm "Âm Dương Hóa Linh Đan" đi, còn trực tiếp nhét năm nghìn công huân vào túi.
Hôm nay, dù hắn là đệ nhất Địa Bảng, cũng đừng hòng sống sót rời đi!
Đối mặt với hai người bọn họ chặn đường, Lý Thủy Đạo vốn không định dừng chân, ngược lại hắn còn đẩy nhanh tốc độ, trực tiếp lao tới công kích đối phương.
Một tay vừa lật, Lam Sương Kiếm đã xuất hiện trong tay, băng thiềm hàn khí phun ra trên thân kiếm, khoác lên thanh trường kiếm này một tầng u lam lóng lánh quỷ dị.
Kiếm quang chói mắt, Lý Thủy Đạo vung kiếm chém về phía hai người. Kiếm phong cắt qua không khí, kéo theo một dòng khí rét lạnh băng hàn.
Hàn khí nhập thể, làm động tác của hai người đối phương thoáng trì hoãn một nhịp. Ngay trong nháy mắt hàn khí nhập thể, hai người bọn họ đã cảm nhận được tử vong tới gần rồi. Đáng tiếc… Lý Thủy Đạo vốn không có ý định cho bọn họ một cơ hội để nhấm nháp thứ hương vị đó.
Hai tên địch nhân hoảng sợ phát hiện tốc độ của bản thân đã suy giảm đi quá nhiều, vốn không thể ngăn cản được công kích của Lý Thủy Đạo. Hiện tại, thân thể bọn họ như bị đóng băng, động tác cứng ngắc mà chậm chạp, chỉ biết trơ mắt nhìn lưỡi kiếm không chút lưu tình kia chém xuống.
Dưới kiếm quang sắc bén, hai cái đầu dễ dàng bị chém đứt lìa, máu tươi phun thẳng ra ngoài.
Hai con rết bên dưới cũng bị hàn khí ảnh hưởng, nhưng không quá nghiêm trọng như hai vị tu sĩ kia.
Ngay trong nháy mắt Lý Thủy Đạo chém đứt đầu hai người ấy, răng độc của hai con rết nọ cũng đâm thẳng xuống người hắn, phát ra tiếng va chạm chói tai.
Công kích hung ác như thế lại không thể đục thủng được thân thể Lý Thủy Đạo, chỉ làm cho một đống vụn băng bắn tung tóe ra ngoài.
Phải biết rằng, răng độc của con rết đã đạt tới cấp bậc hạ phẩm pháp khí, nếu để mặc cho chúng nó liên tiếp cắn xuống như vậy, e rằng Băng Thiềm Ngạnh Khí Công của Lý Thủy Đạo cũng có lúc bị phá công.