Bất cứ kẻ nào đã lấy được trọng bảo bậc một, đều không nghĩ đến chuyện mai phục người khác, dù sao bảo vật đã tới tay, không cần phải gây thêm rắc rối nữa.
Đồng thời nếu đã xác định được trên tay tu sĩ phía sau không có thứ gì béo bở, cũng chẳng ai ăn no rửng mỡ mà đi mai phục bọn họ đâu.
"Đúng vậy, người giành được bảo vật quan trọng nhất sẽ rời đi trước!" Nam Cung Cầm lên tiếng phụ họa: "Sau đó, người lấy được bảo vật bậc một sẽ là người thứ hai rời đi, chỉ làm như vậy mới có thể bảo vệ cho tất cả chúng ta an toàn."
Lý Thủy Đạo: "..."
Hắn đang dự tính, sau khi mình cầm bảo rương xong, sẽ ra bên ngoài ngồi xổm, chờ nhóm người này tự giết lẫn nhau, tới cuối cùng hắn lại là người đi đến thu dọn cục diện, nhưng tới hiện giờ… có vẻ như bản thân hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, đã quá coi thường chỉ số thông minh của bọn họ.
Bọn họ sẽ không tự giết lẫn nhau...
Cũng đúng thôi, đó là thứ mà sư phụ bọn họ muốn, dựa vào cái gì lại bắt bọn họ phải lao vào chiến đấu sinh tử?
Tất cả mọi người đều không ngốc, kẻ ngốc chính là hắn.
Lý Thủy Đạo nhíu mày, hắn có nên trực tiếp để lộ nguyên hình, giết chết đám người này hay không?
Nếu không thì biết làm sao bây giờ?
Đã rơi vào tình huống hiện tại, nếu Lý Thủy Đạo còn tiếp tục tìm lý do khác để đi ngược lại với ý kiến của số đông, chẳng khác nào đang trắng trợn biểu lộ cho đám người trước mắt thấy bản thân hắn có mưu đồ gây rối.
Tròng mắt vừa chuyển... Lý Thủy Đạo đã nghĩ ra một kế hoãn binh.
"Các vị hãy nghe ta nói một lời! Thâm Uyên Ma Hạch kia có phải là sự thật hay không, ai dám khẳng định chắc chắn? Lỡ như ở nơi này vốn không có Thâm Uyên Ma Hạch, mà mọi người lại nhất quyết so bì cao thấp, lúc đấu văn, khi đấu võ vì một thứ vốn không tồn tại, chẳng phải sẽ rất buồn cười hay sao?" Lý Thủy Đạo lớn tiếng nói.
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy lời này cũng có lý.
"Sư phụ nói ma hạch kia đang nằm ngay dưới bảo rương vàng, chỉ cần đẩy bảo rương vàng ra là có thể nhìn thấy Thâm Uyên Ma Hạch. Chúng ta vẫn nên nhìn thấy bảo vật trước, lại đến quyết định xem nó thuộc sở hữu của ai sau." Trương Phong lại mở miệng đề nghị.
Mọi người đều gật đầu.
Bảo vật còn chưa nhìn thấy, tranh tới tranh lui chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.
"Để ta đến đẩy cái rương nọ." Lý Thủy Đạo trực tiếp đặt hai tay lên bảo rương vàng, ngón tay cái thuận thế luồn vào khe hở trên bảo rương.
Thái Âm pháp lực như thủy ngân tràn ra, lan tràn khắp mọi lỗ hổng. Pháp lực của hắn nhanh chóng xâm nhập vào bên trong bảo rương vàng...
"Thứ này nặng thật." Lý Thủy Đạo dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể đẩy cho bảo rương vàng thoáng dịch chuyển một chút.
Hoàng kim bảo rương vốn được làm từ vàng thật, để phòng ngừa nó bị tu sĩ bỏ cả bảo rương lẫn bảo vật bên trong vào túi trữ vật, nên mỗi một cái bảo rương đều được làm cực kỳ to lớn, vượt xa tiêu chuẩn của một chiếc túi trữ vật bình thường.
Mà to lớn cũng có nghĩa là nặng nề...
Thấy Lý Thủy Đạo quá sức, mọi người đều tiến đến hỗ trợ. Bọn họ dùng sức phụ hắn đẩy cái rương, quả nhiên ai nấy đều cảm nhận được đồ vật trước mắt nặng nề quá mức, cũng may mỗi người ở đây đều là tu sĩ, đều có sức lực hơn người.
Đồng tâm hiệp lực!
Mọi người cùng nhau ra sức, trực tiếp hội tụ lực lượng thành một luồng. Luồng lực lượng to lớn ấy đã đẩy được chiếc bảo rương vàng nặng nề nọ rời khỏi đỉnh Bạch Cốt sơn.
Nhờ sự cố gắng của đám người, bảo rương vàng từ từ trôi xuống dưới chân núi, Bạch Cốt sơn cao đến hai - ba mét cũng bị bảo rương phá hỏng. Phải biết rằng, Bạch Cốt sơn kia vốn do những bộ xương chất đống lại mà thành, kết cấu mềm yếu, đâu thể chịu được chiếc hoàng kim bảo rương nặng nề nọ di chuyển trên bề mặt của mình...
Cứ như vậy, chiếc bảo rương vàng nặng nề đập vào những khúc xương bên dưới, phát ra âm thanh “Đông đông đông đông đông” ... Âm thanh nặng nề cùng với tiếng Bạch Cốt sơn từ từ đổ sụp hòa vào cùng một chỗ.
Sau khi chiếc bảo rương vàng kia hung hăng nện xuống mặt đất, nó lại tự mình mở ra. Một luồng kim quang bắn tới, bay lên đỉnh hang, xông thẳng về phía chân trời.
Bành!
Luồng kim quang này bắn nghiêng đi, tất sẽ nổ vang ở bên ngoài.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia âm trầm...
Vì ngăn cản đám người này tới phá hoại thứ trái cây sắp chín kia, hắn cũng chỉ có thể động tay động chân để cho hoàng kim bảo rương trực tiếp mở ra trước, có lẽ làm như vậy, sẽ khuấy đục được vũng nước này.
Nước đục mới dễ mò cá...
"Sao cái rương này lại mở ra?" Nam Cung Cầm khiếp sợ hỏi.
Luồng linh quang vừa xuất hiện nọ đã xuyên thủng bầu trời, trực tiếp nổ tung ở bên ngoài rồi.
Lại nói, sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu vốn có dạng cột, chọc thẳng lên trời, nếu luồng linh quang lao thẳng lên trên, người ở bên ngoài tuyệt không thể phát hiện ra nó, nhưng nếu nó lao nghiêng ra, lại trực tiếp nổ tung, chắc chắn đám người bên ngoài sẽ biết có người đang mở hoàng kim bảo rương ở nơi này.
Mà rơi vào tình thế kiểu này, bọn họ thực sự không đủ thời gian để đi lấy "Thâm Uyên Ma Hạch".
Hoàng kim bảo rương đã bị dời đi, Bạch Cốt sơn sụp đổ, sau khi ngọn núi xương này đổ xuống, bên dưới lập tức lộ ra một cái xương sọ thật lớn.
Thoạt nhìn cái xương sọ kia rất giống đầu lâu của một người khổng lồ, lại có thể tích ngang ngửa một gian phòng. Trên đỉnh xương sọ bị vỡ ra, xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, đứng ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong có một viên ma hạch màu lục sẫm. Ma hạch tản ra quang mang quỷ dị, lơ lửng ở khoảng giữa của lỗ thủng, tựa như một viên bảo thạch phát ra từng luồng gợn sóng mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Ánh mắt của mọi người đều bị ma hạch hấp dẫn, bọn họ có thể cảm nhận được độc lực khủng bố đang ẩn chứa bên trong ma hạch.
Trong ma hạch ẩn chứa khí tức tà ác, nhưng đồng thời nó cũng mang theo một loại lực hấp dẫn không thể kháng cự được.
"Ai sẽ tới mang ma hạch rời đi?" Nam Cung Cầm lớn tiếng dò hỏi.
"Trong nhóm chúng ta, Lý đạo hữu có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn không cần, đương nhiên là sau hắn, tỷ muội chúng ta có thực lực mạnh nhất, Thâm Uyên Ma Hạch sẽ do chúng ta mang đi." Tô Tiểu Ngọc lớn tiếng nói.