Phải biết rằng hai vị đệ tử dưới trướng Kiếm Quyết Xà Hoàng là Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc liên thủ, tuyệt đối không kém một cao thủ Địa Bảng bình thường.
Tuy dưới quá trình vây công của Thâm Uyên Độc Cưu, hai người bọn họ vẫn rơi vào tình trạng nguy hiểm, tánh mạng như mành treo chuông, nhưng nếu tám người bọn họ đồng loạt ra tay đối phó Lý Thủy Đạo, thì dù hắn nắm giữ thần thông mạnh mẽ đến mức nào, cũng khó tránh khỏi cái chết.
Mấu chốt là tám người bọn họ cũng không nhất định sẽ đồng lòng, nếu trong đó, có bất cứ một phe nào phản chiến, những người khác đều sẽ bị tàn sát hết sạch thôi.
Mỗi người đều thấy được vẻ khẩn trương từ trên mặt người đối diện, cũng chỉ có duy nhất một người vẫn giữ vẻ ung như đang đi tản bộ trên sân vắng.
Là Lý Thủy Đạo!
Như thể tên này vốn vô cảm với cuộc chiến sinh tử sắp phát sinh vậy.
Hắn cau mày suy tư, có phải đang nghĩ đến một việc khó khăn nào đó hay không.
Thật ra vấn đề Lý Thủy Đạo đang vắt hết đầu óc tự hỏi chính là: tới khi nào thì viên Độc Chướng Ma Hạch ở nơi này có thể lột xác thành Vạn Độc Ma Hỏa?
Hẳn là nhanh thôi!
Đây cũng không phải tư tưởng chủ quan [1] của Lý Thủy Đạo, mà nơi này có dấu vết lưu lại để lần theo.
[1] : nguyên văn là 一厢情愿 – nhất sương tình nguyện, từ này dùng để chỉ mong ước chủ quan của bản thân, không cân nhắc xem đối phương có đồng ý hay không, hoặc là điều kiện khách quan có đủ hay không.
Kiếm Quyết Xà Hoàng, Ma Chỉ Thái Tuế, Thiên Ngô đạo nhân, mấy vị cao thủ cấp Thiên Bảng này, sớm không đến trộm muộn không đến trộm, lại đến trộm đúng vào thời điểm này, đã nói rõ vấn đề rồi.
Khẳng định là trái cây sắp thành thục đến nơi rồi, lúc này, bọn họ mới không kiềm chế được, trực tiếp phái đệ tử đến ngắt lấy.
Nếu trái cây còn xanh, hái được thì có tác dụng gì?
Nói không chừng ma hạch kia đã đến độ, chỉ cần đoạt được vào tay, hơi chút che che đậy đậy, là bảo vật nọ có thể lột xác thành Vạn Độc Ma Hỏa ngay tại chỗ.
Nói cách khác, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở!
Không thể mặc kệ cho đám tôn tử này đi hái quả được, bản thân hắn cứ dừng lại ở chỗ này chờ quả chín, sau đó cắn một miếng rồi bỏ chạy lấy người.
Nghĩ đến đây, hai mắt Lý Thủy Đạo khẽ híp lại, trong lòng đã thầm hạ quyết tâm, nhưng kế tiếp hắn nên làm như thế nào?
Là giết sạch tám người bọn họ, còn bản thân ở lại chỗ này ngồi xổm chờ quả chín ư?
Chuyện này...
Tuy đây là một biện pháp, nhưng biện pháp ấy quá thô bạo, quá bất nhã rồi. Lại nói, sau khi hắn hiển lộ tu vi, trực tiếp ra tay giết chóc, lỡ để cho một người trong nhóm bọn họ chạy trốn mất, thì biết làm sao bây giờ?
Chẳng phải tự dưng vô duyên vô cớ, lại đẩy chính mình rơi vào thế bị động sao? Trong khi hắn vốn không cần phải ra tay, cứ để mặc mọi chuyện tiếp diễn, tám người bọn họ sẽ vì bảo vật mà tự giết lẫn nhau thôi.
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo quay đầu hít một hơi nói với mọi người: "Sư tôn ta chết sớm, mà tu vi của ta cũng chỉ có Thông Linh cảnh hậu kỳ thôi, dù Thâm Uyên Ma Hạch rơi vào trong tay ta, ta cũng không biết nên xử trí nó như thế nào. Ta chỉ muốn hoàng kim bảo rương thôi."
Nói xong, Lý Thủy Đạo điểm nhẹ mũi chân, lập tức đi tới bên cạnh hoàng kim bảo rương, nâng tay muốn mở.
"Chậm đã!"
"Không thể mở rương được!"
Hai vị tu sĩ la lớn.
Lý Thủy Đạo đã đặt tay lên miệng khóa của chiếc hoàng kim bảo rương nọ, lập tức quay đầu nhìn về phía hai người vừa lên tiếng, hỏi: "Vì sao?"
"Đạo hữu có điểm không biết, một khi mở hoàng kim bảo rương, sẽ có một luồng linh quang màu vàng phóng lên cao. Đến lúc ấy, tất cả mọi người đều biết ở nơi đây có người mở hoàng kim bảo rương." Trương Phong giải thích.
"Nơi này là bên trong bụng núi, sao linh quang có thể bắn thẳng lên trời được?" Lý Thủy Đạo kỳ quái hỏi.
"Nó sẽ ảnh hưởng đến bên ngoài! Cấm chế trong bảo rương cũng tương tự như hồng quang cảnh báo bên trong Bát Quái Tỏa, đều có thể xuyên thấu đỉnh trời."
Lý Thủy Đạo hồi tưởng lại địa hình bên trong sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu, nơi này có từng cây cột chọc thẳng đến phía chân trời, vì thế mới lắc lắc đầu nói: "Hẳn là nó không xuyên thủng được nơi này đâu."
"Lý đạo hữu đừng nên mạo hiểm. Như vậy đi, ta có một đề nghị." Trương Phong lớn tiếng nói.
"Chúng ta cứ đi lấy ma hạch trước, đợi sau khi người lấy được Thâm Uyên Ma Hạch rời khỏi nơi đây rồi, hãy mở bảo rương ra." Trương Phong cao giọng nói.
Lý Thủy Đạo: "..."
Lý Thủy Đạo nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên tám người đang có mặt tại nơi này, chợt cười lạnh hỏi: "Các ngươi có nhiều người như vậy, ai tới lấy ma hạch đây?"
"Bảo vật nên do người có thực lực mạnh tới bảo quan, trong tám người chúng ta, ai có thực lực mạnh hơn, người đó sẽ đi lấy ma hạch." Trương Phong tỏ vẻ đương nhiên nói.
Nam Cung Cầm khẽ nhíu mày, hỏi: "Ý của ngươi là muốn chiến một trận trước?"
Trương Phong lắc lắc đầu, cất giọng kiên định nói: "Tất cả mọi người đều tu hành không dễ, không cần phải vì chuyện của sư phụ mà liều cái mạng nhỏ của chính mình. Chúng ta có thể thông qua đấu văn để định mạnh yếu, không cần phải đấu võ."
Lý Thủy Đạo suy tư một lát, chợt mở miệng đề nghị: "Vậy mấy người các ngươi cứ đấu văn đi, ta sẽ mở rương trước, ta có biện pháp mở rương lấy bảo vật mà không kích hoạt cơ quan."
Trương Phong lập tức phản bác: "Không được, nếu sau khi ngươi mở cái rương nọ, lấy được bảo vật trong rương, lại chạy ra bên ngoài mai phục chúng ta, muốn một mình chiếm hết toàn bộ bảo vật, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lý Thủy Đạo: "..."
"Biện pháp duy nhất chính là người lấy được trọng bảo đi trước! Tình huống này cũng giống như hội đấu giá vậy, người giành được bảo vật quý nhất sẽ rời đi trước, hắn sẽ vì bảo vệ trọng bảo, không muốn đánh mất nó mà lựa chọn rời đi, sẽ không ở lại tiếp tục mai phục những người sau... Bởi vậy người đoạt được Thâm Uyên Ma Hạch phải là người đầu tiên rời đi, sau đó, người lấy được trọng bảo bậc một sẽ là người thứ hai rời đi, từ đó suy ra... người càng ở lại lâu, trên tay càng không có thứ gì béo bở cả. Chỉ có làm như vậy mới cam đoan được tất cả chúng ta đều an toàn."
Mọi người nghe xong phương pháp này, đều gật gật đầu.
Đây đúng là biện pháp ổn thỏa nhất.