"Cao thủ Địa Bảng thần bí nha, thật là lợi hại!"
"Đúng là ngoài sức tưởng tượng, hóa ra Ngũ Độc môn chúng ta lại là một nơi ngọa hổ tàng long như thế, tùy tiện lấy ra một người cũng là cao thủ ẩn tàng!"
"Thật đáng giận, vì sao ta không phải loại cao thủ này?"
Có người nghiến răng nghiến lợi nói, có người hâm mộ không thôi...
Mọi người đều xôn xao bàn tán, bên trong lời nói tràn ngập sự tò mò cùng với lòng kính sợ đối với Lý Thủy Đạo.
Nghe thấy nội dung nghị luận của những người này, Lý Thủy Đạo âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì hắn đã đổi một bộ y phục khác, còn dùng mặt nạ da sói che mặt, nếu không, một khi tin tức này truyền về gia tộc, chẳng biết nó sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho hắn.
Đợi đến lúc rời khỏi Vạn Độc Thâm Uyên, lại đổi một chiếc mặt nạ khác, dù sao hắn cũng dự tính sẽ tu luyện một chút 《 Thiên Công Diệu Tượng Lục 》vốn là luyện khí thuật "Tinh xảo", làm mặt nạ cũng là một loại kỹ nghệ trong đó.
Thanh kiếm trên tay này cũng phải đổi! Nó vốn là trung phẩm pháp khí Lam Sương Kiếm lấy được từ một bảo rương bạc. Tuy nó khá là phù hợp với công pháp của bản thân hắn, nhưng suy cho cùng, phẩm chất cũng kém, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với thanh Song Ngư Du Long Kiếm xảo quyệt kia.
Huống chi hiện giờ, hắn ỷ vào tu vi nhị giai mới dám đấu kiếm cận thân cùng tu sĩ Địa Bảng, nếu hai người bọn họ đều có tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ, chỉ dựa vào《 Rừng Đàm Kiếm Đạo 》, thứ kiếm đạo hắn chỉ dùng để tu luyện mỗi sáng sớm, nhằm giãn gân giãn cốt, để đi tới, mạnh mẽ chiến đấu cùng đối phương, đó thuần túy là muốn chết.
Cho nên trước khi ra ngoài, thanh kiếm này có thể trực tiếp vứt đi!
Về sau, khi chiến đấu hắn sẽ dùng chủ yếu là "Thái Âm Chỉ", loại kiếm pháp mèo cào ba chân này nên ít dùng lại, tránh để lật xe giữa đường.
Sau khi giao chiến thật lâu, hai người bọn họ chỉ một mực im lặng quan sát lẫn nhau...
Tới cuối cùng, Ma Kiếm Tâm không nhịn được trực tiếp mở miệng trước: "Rốt cuộc các hạ là người phương nào? Vì sao không dùng diện mạo thật ra gặp người?"
Người mặc hắc y đeo mặt nạ da sói bên kia lập tức phát ra tiếng cười khàn khàn: "Ha ha ha ha..." Trong tiếng cười để lộ ra một tia âm lãnh: "Ma Kiếm Tâm! Ta là ai thì có liên quan gì? Đường lớn thênh thang, lối ai nấy bước, bảo rương hoàng kim là ta mở, nhưng thứ bên trong, ta tin là ngươi cũng chướng mắt, vậy cần gì phải nắm chặt không buông?"
Ma Kiếm Tâm hừ lạnh một tiếng: "Ta tiến vào thâm uyên thí luyện chỉ với một mục đích là nghênh chiến cường địch, nếu gặp phải cường địch lại thối lui thì còn thí luyện làm gì nữa? Hỏi tên của ngươi, chỉ vì bản thân ta không muốn giết hạng người vô danh thôi."
Lý Thủy Đạo im lặng một lát mới nói: "Ta không muốn đánh với ngươi, ngươi có ngọc phù hộ thân, ta giết không được ngươi, đánh với ngươi chẳng có nghĩa lý gì cả."
"Đánh hay không không phải do ngươi quyết!" Ma Kiếm Tâm lại vung thanh trường kiếm đen nhánh trong tay lên, mũi kiếm chỉ vào Lý Thủy Đạo, vận sức chờ phát động.
"Khoan đã!" Lý Thủy Đạo đưa tay ngăn cản: "Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Ma Kiếm Tâm: "Ngươi hỏi đi."
"Thâm Uyên Ma Hạch là cái gì?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Ma Kiếm Tâm khẽ cau mày, gã không ngờ người thần bí trước mắt lại đột nhiên hỏi vấn đề này, bởi vậy trầm ngâm một lát sau mới đáp: “Vì sao ngươi lại biết Thâm Uyên Ma Hạch?"
“Ừm... Là vừa rồi, khi ta mở bảo rương, có nghe vài người nhắc tới cái tên này. Bọn họ nói cái gì mà Thâm Uyên Ma Hạch đang nằm ngay bên dưới bảo rương, chờ ta mở bảo rương xong bọn họ sẽ lấy đi." Lý Thủy Đạo cau mày nói.
"Ngươi nói cái gì? Đám nhà quê kia lại dám động đến Thâm Uyên Ma Hạch?" Ma Kiếm Tâm kinh hãi hỏi.
"Bọn họ đang ở đâu?" Gã lại nôn nóng hỏi thêm.
"Ở ngay bên trong bụng núi này." Lý Thủy Đạo chỉ vào một con đường nhỏ bí mật, bình thản nói.
Ma Kiếm Tâm nhướng mày, gã vẫn nhớ những lời trưởng bối trong gia tộc từng nói, đúng là nơi này có Thâm Uyên Ma Hạch. Vì nuôi dưỡng viên Thâm Uyên Ma Hạch này, tông môn còn đặc biệt đi tìm một cái đầu lâu của Viễn Cổ Cự Nhân mang đến nơi đây. Một khi viên ma hạch nọ lột xác thành Thâm Uyên Độc Hỏa, nó có thể hóa thành Cự Linh Độc Hỏa, uy lực không giống bình thường.
Để sở hữu luồng độc hỏa này, không biết nhóm trưởng bối của tứ đại gia tộc trong tông môn đã mở bao nhiêu bữa tiệc trà rồi, vậy mà hiện giờ đám người kia lại muốn nhân cơ hội đánh cắp nó đi?
Đây thuần túy là hành vi phá hoại ngu xuẩn!
Phải biết rằng, chỉ có hoàn cảnh đặc thù bên trong Vạn Độc Thâm Uyên mới có thể hình thành nên Thâm Uyên Ma Hạch, nói cách khác, chỉ khi ở bên trong Vạn Độc Thâm Uyên này, nó mới có thể diễn hóa thành Thâm Uyên Độc Hỏa.
Thâm Uyên Ma Hạch tuyệt đối không thể rời khỏi đầu lâu của người khổng lồ kia, nếu không Thâm Uyên Độc Hỏa hình thành sẽ không phải Cự Linh Độc Hỏa.
Về phần Cự Linh Độc Hỏa kia có uy năng thế nào, ngay cả Ma Kiếm Tâm cũng không biết.
"Này! Thế rốt cuộc Thâm Uyên Ma Hạch là cái gì?" Lý Thủy Đạo lại tò mò hỏi.
"Biết quá nhiều không tốt cho ngươi đâu!" Ma Kiếm Tâm nói xong những lời này, đã xoay người rời đi.
Lý Thủy Đạo nhìn theo bóng dáng Ma Kiếm Tâm đi về phía lòng núi, sau đó quay đầu nhìn đám người tham gia thâm uyên thí luyện đang đứng bên ngoài sào huyệt Độc Cưu kia.
Ánh mắt bọn họ đầy vẻ kích động, tựa như ai nấy đều rất muốn biết tên của Lý Thủy Đạo.
Lại nói, ở thời điểm bình thường, ngoại trừ tu luyện, những người này cũng chỉ biết nghiên cứu Địa Bảng, mỗi ngày đều lấy chuyện bàn luận đám cao thủ trên Địa Bảng làm thú vui cho mình, đương nhiên bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với một vị cao thủ Địa Bảng ẩn tàng như Lý Thủy Đạo rồi.
"Đúng là phiền toái!"
Lý Thủy Đạo thầm phỉ nhổ một câu trong lòng, sau đó lặng yên đi vào chỗ sâu bên trong sào huyệt, thân hình nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.
Giống như đã rời khỏi, nhưng lại có vẻ chưa từng rời đi.
...
Bạch Cốt động huyệt, bên trong bụng núi...
Trương Phong đứng trước một cái xương sọ thật lớn, ánh mắt đầy kiên định quét qua đám người, trong giọng nói để lộ ra một tia quyết tuyệt: "Chúng ta cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không có kết quả. Hơn nữa thời gian giằng co càng dài, tình cảnh của chúng ta càng thêm nguy hiểm. Như vậy đi, cứ để ta bảo tồn vật ấy trước, sau đó cả nhóm chúng ta đi ra ngoài, ra ngoài lại bàn bạc sau! Trương mỗ ta cam đoan tuyệt đối không tự mình nuốt riêng vật ấy."