Nam Cung Cầm khẽ gật đầu. Nàng gật đầu có nghĩa là hai vị nữ môn hạ đệ tử của Kiếm Quyết Xà Hoàng cùng đồng ý với đề nghị của đối phương.
Hai vị tu sĩ còn lại là môn hạ của Thiên Ngô đạo nhân, tuy cả hai đều lộ vẻ mặt không cam lòng, nhưng tới cuối cùng, vẫn phải tiếp nhận loại kết quả như vậy.
Cứ mãi giằng co, chỉ khiến tất cả cùng chết ở đây thôi, những gì Trương Phong nói đúng là sự thật!
Thấy mọi người đều đồng ý, Trương Phong khẽ thở phào một hơi, rốt cuộc Thâm Uyên Ma Hạch cũng rơi vào trong tay gã rồi. Chỉ thấy gã vươn tay, chộp lấy viên Thâm Uyên Ma Hạch đang lơ lửng trong xương sọ của người khổng lồ trước mặt. Nhưng ngay khi gã dùng tay tiếp xúc với Thâm Uyên Ma Hạch, trong lòng đã chấn kinh, bởi vì xúc cảm truyền đến quá mức mãnh liệt, giống như dùng tay không nắm lấy một chiếc bàn ủi đỏ đậm vậy.
Cũng không phải bản thân Thâm Uyên Ma Hạch có mang theo năng lượng cực nóng, xảy ra tình huống này chỉ thuần túy là kịch độc bên trong ma hạch đốt xuyên qua huyết nhục mà thôi.
"A!" Trương Phong phát ra một tiếng kêu đầy thê lương thảm thiết, vẻ thống khổ đọng lại trên mặt. Chỉ thoáng chạm vào một cái nhưng hai bàn tay gã lại hoàn toàn bị đốt xuyên qua, ngay cả xương cốt cũng không còn. Thật hiển nhiên, lực ăn mòn của Thâm Uyên Ma Hạch càng mãnh liệt hơn lửa của nham thạch nóng chảy.
Trương Phong nửa quỳ trên mặt đất, miệng vết thương đau nhức vô cùng trên bàn tay bị đốt xuyên qua kia còn có khói bốc lên. Trên trán gã đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển từng hơi, khuôn mặt ngập tràn thống khổ.
Mọi người trông thấy một màn này, trong lòng đầy khiếp sợ hãi hùng. Tại thời điểm bọn họ còn chưa hết kinh ngạc, đột nhiên trên bàn tay bị đốt xuyên của Trương Phong lại bùng lên một luồng hỏa diễm màu xanh lá. Luồng hỏa diễm nọ nhanh chóng lan ra, trong chớp mắt đã bao phủ cả người gã.
Đám người Nam Cung Cầm, Tô Tiểu Ngọc đều lui về phía sau, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Có vẻ như Thâm Uyên Ma Hạch đã lột xác thành Vạn Độc Ma Hỏa rồi, và bọn họ hoàn toàn không đủ năng lực mang thứ hỏa diễm này đi.
Cứ như vậy, chỉ trong thoáng chốc, bọn họ đã được tận mắt nhìn thấy Vạn Độc Ma Hỏa cắn nuốt toàn bộ thân thể của một con người còn sống sờ sờ, trong thời gian ngắn... Ngay cả thi thể cũng không còn. Tới cuối cùng, ở vị trí của đối phương, chỉ còn lại một luồng màu lục sẫm nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Mọi người không ngừng nuốt nước miếng nhìn ngọn hỏa diễm trước mắt mình.
Đây là Vạn Độc Ma Hỏa ư?
Giây tiếp theo, ngọn lửa nhỏ vừa cắn nuốt Trương Phong kia, lại như có linh tính, trực tiếp bay về phía viên Thâm Uyên Ma Hạch đang lơ lửng trong xương sọ của người khổng lồ đằng sau.
Ngay khi ngọn lửa nhỏ này tiếp xúc với Thâm Uyên Ma Hạch, nó lập tức cắn nuốt viên ma hạch ấy. Ngọn lửa chỉ có một tấc, lại trực tiếp thiêu đốt viên Thâm Uyên Ma Hạch bị nó chạm vào, giống như một khúc than củi.
Thể tích của viên ma hạch kia nhanh chóng thu nhỏ lại...
"Than củi" bị thiêu đốt càng nhanh, màu sắc của ngọn lửa nhỏ càng đậm.
Luồng hỏa diễm màu lục sẫm ấy không có nhiệt độ, nhưng khi đám người Nam Cung Cầm đối mặt với nó, làn da đều phát sinh cảm giác đau rát đầy đau đớn như bị thiêu đốt.
Đây là độc hỏa, là độc hỏa hàng thật giá thật.
Và thứ Nam Cung Cầm các nàng cảm nhận được vốn không phải là nhiệt lượng, mà là lực ăn mòn khủng bố của loại độc hỏa kia.
Ánh lửa chiếu rọi, không khí cũng bị ăn mòn đến vặn vẹo, phát ra tiếng vang “xuy xuy”.
"Ha ha ha ha... Một lũ ngu xuẩn! Đây là Thâm Uyên Ma Hạch, là tinh túy của thâm uyên độc chướng, là kịch độc ngưng tụ thành hạch, đâu phải thứ một đám tiểu tu Thông Linh cảnh như các ngươi có thể chạm vào? Ngay cả khi sư phụ của các ngươi đến đây, nhưng không có Ích Độc Châu, cũng đừng mơ luyện hóa được vật ấy!" Trên thông đạo chợt xuất hiện một gã nam tử cầm thanh trường kiếm màu đen trong tay, trực tiếp bước vào Bạch Cốt động huyệt.
"Ma Kiếm Tâm!" Lâm Kiếm liếc mắt một cái đã nhận ra người này. Gã chính là một cao thủ xếp trong mười người đứng đầu Địa Bảng.
Lại nói, hễ là tu sĩ Thông Linh cảnh ở trong địa giới Hắc Sơn này muốn có chút thành tựu trên tu luyện, ai không “theo đuổi ngôi sao”? (Có thể hiểu là đu idol)
Mà cao thủ Địa Bảng lại chính là "Minh tinh" sáng chói nhất.
Nhất là những thanh niên tu sĩ thuộc thế hệ trẻ tuổi này, chuyện bọn họ thích làm nhất chính là đặt bức họa của mười người đứng đầu Địa Bảng trên đầu giường mình, lấy những người ấy làm mục tiêu mà nỗ lực phấn đấu...
Ma Kiếm Tâm mặc một bộ hắc y cầm kiếm, trực tiếp xâm nhập vào bụng núi Bạch Cốt sơn, trên người tản ra một luồng kiếm khí sắc bén.
Ánh mắt Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc lập tức trở nên ngưng trọng. Bọn họ biết Ma Kiếm Tâm kia chính là cao thủ Địa Bảng, thực lực không giống người thường.
Ánh mắt của ba người Lâm Kiếm lại lộ ra vẻ sùng bái. Bọn họ đã sớm nghe nhiều mà thuộc sự tích về Ma Kiếm Tâm rồi.
Nam Cung Cầm nhíu mày, chưa đánh đã sợ cũng thôi đi, nhưng chưa đánh đã cúi đầu thì trận chiến này còn đánh như thế nào nữa?
"Lâm huynh, hiện tại không phải lúc cúi đầu." Nam Cung Cầm nhắc nhở.
Lại nói, trong mắt ba người Lâm Kiếm không chỉ toát lên vẻ sùng bái, bên trong còn che giấu một chút chiến ý nồng đậm. Phải biết rằng, trong vô số những cơn mơ, bọn họ đều khát khao được đánh một trận cùng cao thủ Địa Bảng, lấy đó để chứng minh thực lực của mình.
Chỉ thấy Lâm Kiếm ôm quyền nói: "Kiếm Tâm đại nhân, chúng ta vốn không biết vật ấy hung hiểm như thế, ngài có thể cho phép chúng ta ra ngoài hay không?"
Hai vị đệ tử của Thiên Ngô đạo nhân cũng vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ: "Kiếm Tâm đại nhân, chúng ta cũng bị che mắt, thực sự không muốn phát sinh xung đột với ngài, mong ngài hãy để chúng ta rời đi."
"Không được!" Ma Kiếm Tâm lắc đầu nói.
"Được! Một khi đã như vậy, xin được thỉnh giáo." Lâm Kiếm không chút do dự, lập tức rút trường kiếm của mình từ bên hông ra.
Hai vị đệ tử của Thiên Ngô đạo nhân cũng nhanh chóng cầm chắc binh khí trên tay.
Trong mắt ba người đều che giấu chiến ý hừng hực thiêu đốt, thậm chí giờ khắc này bọn họ còn quên cả sinh tử. Có thể chiến một trận sinh tử cùng người mình sùng bái, coi như cuộc đời này cũng không sống uổng.