Làm xong mọi chuyện, Lý Thủy Đạo nhanh chóng nhảy lên dây mây, sau đó toàn lực leo lên trên, thân thủ hắn nhanh nhẹn, tốc độ kinh người, trong chớp mắt đã dung nhập vào độc vân, tăng tốc tiến về phía lối ra thâm uyên...
Địa Câu trại.
Ba người tham gia thâm uyên thí luyện cũng đi lên rồi. Ngay khi trông thấy ánh mặt trời, cả ba không hẹn mà cùng vươn tay che kín hai mắt của mình, vẻ mặt có có chút mê mang, thậm chí còn mang theo một chút hoảng hốt.
Xa xa, phía trên một cánh cửa...
Một vị lão tu sĩ mặc áo trắng vừa thở ra một hơi, nói: "Xem ra số người còn lại sau thí luyện lần này chỉ có chừng đấy thôi, hãy đóng cửa đi."
Một tu sĩ trẻ tuổi vội vàng la lớn: "Tộc lão! Tộc đệ Ma Kiếm Tâm còn chưa đi lên."
Lão giả nọ thở ra một hơi nói: "Đã đến lúc này, hắn còn chưa rời đi, có lẽ đã..."
"Không thề được! Hắc Xà Kiếm Pháp của Kiếm Tâm hung hãn sắc bén dị thường, ngay cả ta cũng khó lòng chiến thắng hắn, ở tầng nông của Vạn Độc Thâm Uyên, tuyệt đối không có thứ gì đủ sức uy hiếp đến hắn."
Người nói lời này chính là Ma Thiên Cương - tu sĩ đứng đầu Địa Bảng, lúc này vẻ mặt gã đầy nghi hoặc, không tin tình huống thực tế lại là như vậy.
Lão giả thở ra một hơi nói: "Thiên Cương à, ngươi có biết vẫn còn một thứ đủ sức uy hiếp tới hắn hay không?"
Ma Thiên Cương hỏi: "Là thứ gì?"
Lão giả chậm rãi phun ra hai chữ: "Lòng người."
Ma Thiên Cương nói: "Không thể đâu! Người... Chẳng lẽ người muốn nói Kiếm Ngân đã giết Kiếm Tâm sao? Không thể được! Kiếm Ngân không giết được hắn, Kiếm Tâm cũng sẽ không bất cẩn như vậy."
Lão giả im lặng, sau đó đưa mắt nhìn Ma Thiên Cương một cái thật sâu. Cả thâm uyên thí luyện này, người có thể dễ dàng giết chết Ma Kiếm Tâm … không phải là ngươi sao?
Nhưng lời này lại không thể nói ra...
Ngũ Độc môn vốn là ma môn, luôn có chủ trương khích lệ đám môn hạ đệ tử của mình giết chóc lẫn nhau, giữ lại người mạnh, loại trừ kẻ yếu, nhưng muốn gắn kết một gia tộc tu tiên, điều quan trọng nhất vẫn là đoàn kết.
Lão giả im lặng thật lâu mới mở miệng nói: "Lòng người chưa bao giờ có thể phỏng đoán được."
"Đóng cửa đi!" Lão giả áo trắng truyền lệnh, sau đó xoay người rời đi.
Ma Thiên Cương lộ vẻ mặt không cam lòng nhưng không làm gì được, gã hung hăng nện một quyền lên bức tường đá bên cạnh. Lực chấn động thật lớn truyền ra, những hòn đá nhỏ bắn đi khắp nơi, giống như đang phát tiết cơn phẫn nộ và cảm giác bất đắc dĩ trong lòng gã.
Cổng lớn của Địa Câu trại từ từ khép lại, phát ra tiếng vang ầm ầm nặng nề. Cánh cửa làm bằng gỗ thật lớn dần dần đóng kín, hoàn toàn phong tỏa cửa vào thâm uyên.
Chỉ thấy hai vị trận pháp sư mặc áo bào trắng, đội mũ đứng phía trên tường thành Địa Câu trại, bắt đầu thi pháp. Bọn họ cầm pháp khí trong tay, thân thể run lên nhè nhẹ, tựa như đang phải thừa nhận lực lượng rất lớn.
Theo quá trình bọn họ thi pháp, từng chuỗi phù văn thần bí tản ra quang mang nhàn nhạt, lần lượt xuất hiện bên người bọn họ. Ngón tay của hai người này nhanh chóng xẹt qua không trung, phù văn lấp lánh chiếu rọi thâm uyên. Một luồng năng lượng mạnh mẽ bắt đầu tụ tập ngay trên cửa vào thâm uyên, dần dần hình thành một bức vách ngăn trong suốt...
Vạn Độc Thâm Uyên là điểm tài nguyên quan trọng nhất Ngũ Độc môn, phải tiến hành phong bế quản lý, tránh tài nguyên tiết ra ngoài.
Chỉ thấy vách ngăn thâm uyên dần dần mở rộng, chậm rãi bao trùm cả cửa vào thâm uyên.
Nhưng trong quá trình vách ngăn dần dần mở rộng, đột nhiên ánh mắt Ma Thiên Cương trở nên ngưng trọng, gã đang chú ý đến một bóng người chợt hiện bên dưới vách ngăn thâm uyên.
Kiếm Tâm!
Là Ma Kiếm Tâm!
Quả nhiên đối phương còn chưa chết!
Ma Thiên Cương kích động hô to: "Mau thu trận pháp lại! Mau thu trận pháp lại! Vẫn còn người!"
Hai vị trận pháp sư khá là bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể ngừng thi pháp. Vách ngăn thâm uyên đã sắp khép kín lại từ từ tan biến đi...
Một bóng người mạnh mẽ nhảy từ bên trong thâm uyên ra ngoài, giẫm xuống mặt đất bên ngoài thâm uyên.
Người nọ có khuôn mặt trắng nõn, trên người mặc áo xanh, chỉ chớp chớp mắt hai cái đã nhanh chóng thích ứng với ánh mặt trời bên ngoài thâm uyên.
Chờ đến khi Ma Thiên Cương nhìn rõ khuôn mặt của nam tử nọ, lại vô cùng thất vọng phát hiện ra hắn vốn không phải là tộc đệ Ma Kiếm Tâm của mình.
"Đằng sau ngươi còn ai nữa không?" Ma Thiên Cương đứng phía trên tường thành, lớn tiếng hỏi.
Nam tử kia lắc lắc đầu nói: "Không có, chỉ có một mình ta thôi."
Nói xong, nam tử kia chỉ vào cánh cửa Địa Câu trại đã đóng, lễ phép thỉnh cầu: "Xin tiền bối hé cửa một chút, cho đệ tử đi ra ngoài."
Mặt Ma Thiên Cương lập tức trở nên âm trầm, vung tay chỉ huy cấp dưới, cánh cửa Địa Câu trại chậm rãi mở ra một khe hở. Lý Thủy Đạo linh hoạt lướt qua khe hở nọ, tiến vào bên trong. Ai ngờ khi vượt qua cánh cửa kia, Ma Thiên Cương đã sớm đứng bên phía đối diện đợi hắn rồi.
Chỉ thấy Ma Thiên Cương lộ vẻ mặt âm trầm nói: "Ngươi tên là gì? Là đệ tử của ai? Vì sao đến lúc này mới đi lên?"
Lý Thủy Đạo thoáng do dự một chút, đã lập tức ôm quyền trả lời: "Ta tên là Lý Thủy Đạo, là trên đường quay về bị lạc mới chậm trễ."
"Ngươi có biết một khi cánh cửa thâm uyên bị phong bế, thì ngươi vĩnh viễn cũng không thể ra ngoài được hay không?"
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói: "Đệ tử lần đầu tiên tham gia Vạn Độc Thâm Uyên thí luyện, không biết nhiều quy củ như vậy."
"Ngươi có nhìn thấy tộc đệ của ta Ma Kiếm Tâm hay không?" Ma Thiên Cương cố gắng nhẫn nại, tiếp tục hỏi.
"Không thấy." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói.
"Không thấy? Không thấy mà ngươi còn dám đi lên?" Sắc mặt Ma Thiên Cương chợt biến đổi, lập tức thả người nhảy tới, đánh một chưởng về phía Lý Thủy Đạo.
Chưởng thế của Ma Thiên Cương nhanh như thiểm điện, song chưởng chập lại làm một, lóe lên màu đỏ tươi như máu.
Song chưởng chưa đến, một luồng khí tanh hôi đã đánh thẳng vào mặt.
Mắt thấy uy lực đáng sợ của một chiêu này, Lý Thủy Đạo vội vàng vận hết toàn lực ra tránh né, nhưng vẫn không phải đối thủ của Ma Thiên Cương.
Chưởng ấn trên tay Ma Thiên Cương giống như một tia chớp màu máu, chớp mắt một cái đã đánh trúng bụng Lý Thủy Đạo.
"A!" Lý Thủy Đạo kêu một tiếng thảm thiết, lập tức lui bảy - tám bước về phía sau, trên bụng đã xuất hiện một dấu tay màu máu.
Huyết Thực Độc Chưởng!