Nếu không triệt để loại trừ băng tinh kiếm ý, chẳng những tu vi của Hạ Nhược Tuyết phải dừng bước, mà một khi nàng vận dụng pháp lực quá kịch liệt, sẽ gặp phải tình trạng kinh mạch đau đớn, cả người vô lực, chỉ còn biết tùy ý để người xâu xé.
Nếu Lý Thủy Đạo chỉ lặng lẽ tu hành, để Hạ Nhược Tuyết từ bỏ con đường tu luyện cũng không sao. Nhưng hiện giờ, chỉ còn hai năm rưỡi nữa, hắn sẽ chiến một trận sinh tử cùng Ma Thiên Cương.
Đứng trước tình huống này, ngay cả hắn cũng cảm nhận được áp lực rất lớn.
Đã đến lúc hoàn toàn giải phong cho chiến lực của Hạ Nhược Tuyết rồi. Hạ Nhược Tuyết không chỉ biết giết người, còn có thể sáng tạo tài nguyên. Sau khi nàng giết người, có thể ngưng kết ra "Huyết Hồn Châu", mà "Huyết Hồn Châu" lại là một loại nguyên liệu để luyện chế một loại đan dược đặc thù.
Đan dược này tên là: "Hóa Huyết Ma Đan".
Trải qua Lý Thủy Đạo dốc lòng nghiên cứu, đối với Ma Thiên Cương, "Hóa Huyết Ma Đan" tuyệt đối là một loại đan dược có lực hấp dẫn cực lớn.
Nếu dùng "Cự Linh Độc Hỏa" luyện chế một viên "Hóa Huyết Ma Đan", sau đó bán cho Ma Thiên Cương, trực tiếp độc chết tên ngu xuẩn kia, như vậy hai năm sau, cái gọi là sinh tử quyết chiến kia có đến, hắn cũng chẳng cần lo lắng gì.
Dù không có cơ hội hạ độc, Lý Thủy Đạo cũng dự tính sẽ liên thủ cùng Hạ Nhược Tuyết, đi tới giết gã trước.
Cái này gọi là tư duy chuyển biến, thoát khỏi điểm cực hạn của tư duy.
Kẻ chịu quyết chiến sinh tử cùng Ma Thiên Cương trước mắt bao người như vậy, tuyệt đối là có bệnh!
Thử nghĩ mà xem, tham gia hồi quyết chiến đó, dù hắn đánh thắng cũng không được khen thưởng, mà đánh thua lại càng chẳng có chỗ tốt gì, còn có thể bị đối phương giết chết, kể cả đánh hoà cũng để lại hậu hoạn vô cùng, chỉ có giết chết gã trước khi cuộc chiến kia xảy đến, khiến cho hồi quyết chiến này phải hủy bỏ, mới là sách lược tốt nhất.
Mà nếu lựa chọn phương án ám sát, thì con bài chưa lật là thích khách cấp chuẩn Chiêu Nghi Hạ Nhược Tuyết này, nhất định phải một lần nữa xuất hiện.
Phải biết rằng, Lý Thủy Đạo im lặng tu luyện nửa năm ở Thiên Trì bảo, chỉ đơn giản là hạ "độ Hot" của mình xuống. Đợi đến sang năm khi Địa Bảng đổi mới thứ tự xếp hạng, đó chính là thời cơ tốt nhất để hắn đi ám sát Ma Thiên Cương.
"Tuyết Nhi, pháp lực của ta chuẩn bị tiến vào đấy." Lý Thủy Đạo dốc sức đẩy một cái.
Thái Âm pháp lực với đặc tính không lỗ hổng nào không chui vào, trực tiếp dung nhập vào cốt tủy của Hạ Nhược Tuyết, bắt đầu tiến hành bao vây tiễu trừ đối với một tia băng tinh kiếm ý còn sót lại cuối cùng...
"A..." Hạ Nhược Tuyết không thể khống chế được, lập tức run rẩy cả người, mỗi một lần rung động đều khiến cho dây xích sắt phát ra âm thanh "Keng keng keng", giống như nó đang cười nhạo sự vô lực của nàng.
Nàng cố gắng giãy giụa, nhưng dây xích sắt lại gắt gao trói buộc lấy nàng, khiến cho nàng không thể thoát khỏi loại tra tấn đầy thống khổ này.
Từng cơn từng cơn thống khổ giống như sóng thủy triều ầm ầm ập đến, tầng sau cao hơn tầng trước, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, Hạ Nhược Tuyết liên tục kêu khóc, giống như đã đánh mất thần trí rồi...
Ngón tay Lý Thủy Đạo run lên nhè nhẹ, trên trán túa ra những giọt mồ hôi nhỏ mịn, hắn biết Hạ Nhược Tuyết không thể chịu đựng được nữa, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì.
Chỉ cần kiên trì thêm một lát nữa thôi, hắn có thể chân chính diệt trừ một tia băng tinh kiếm ý đã xâm nhập vào cốt tủy kia rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...
Hạ Nhược Tuyết gắt gao cắn chặt bờ môi, vào thời khắc này, tiếng kêu to đầy thống khổ kia đã hóa thành tiếng hừ nhẹ, làn da trắng như tuyết của nàng đã trở nên tái nhợt, mồ hôi nàng rịn ra, ướt đẫm y phục trên người. Biểu cảm thống khổ đọng lại trên gương mặt nàng, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, kiên định chịu đựng mỗi một lần băng tinh kiếm ý xâm nhập, tập kích.
Tới cuối cùng, cố gắng của Lý Thủy Đạo cũng nhận được báo đáp...
Hạ Nhược Tuyết cảm nhận được tia băng tinh kiếm ý kia đang dần dần rời khỏi thân thể của nàng, thay vào đó là một loại cảm giác thư thái và thỏa mãn khó có thể nói rõ thành lời.
Nàng hít sâu một hơi, giống như chú chim vừa một lần nữa lấy được tự do.
Thân thể Hạ Nhược Tuyết ướt đẫm như vừa được vớt lên khỏi ao nước, hiện giờ toàn thân nàng đều xụi lơ, nếu không có sợi dây xích sắt từ sau lưng trói chặt hai tay, thậm chí nàng còn không thể đứng thẳng nổi.
Lý Thủy Đạo kéo tấm vải đang bịt mắt Hạ Nhược Tuyết xuống, để lộ ra ánh mắt long lanh như nước của nàng. Hạ Nhược Tuyết nhìn về phía phu quân của mình, vẻ mặt đầy cảm kích nói: "Cám ơn chàng phu quân, hiện giờ tầng gông xiềng trên người ta đã bị diệt trừ hết rồi, cả người thư thái nhẹ nhàng hơn hẳn."
Lý Thủy Đạo vuốt ve mái tóc của nàng, lộ ra ý cười dịu dàng.
Từ đường gia tộc Lý gia, Thần Mộc thành.
Ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua khung cửa sổ cao lớn, chiếu sáng cả không gian bên trong. Bên trong từ đường có đặt rất nhiều bài vị tổ tiên...
Tu sĩ Lý Hạo Hãn đứng thẳng trước mặt mọi người, khuôn mặt ông ta rất trẻ tuổi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa năm tháng tang thương lắng đọng lại.
Không có bao nhiêu người trong gia tộc bọn họ biết về Lý Hạo Hãn, chỉ biết ông ta cũng là tu sĩ Dung Linh cảnh, đến từ hải ngoại, giỏi về bồi dưỡng linh thực.
Lúc này, Lý Hạo Hãn đang suất lĩnh mọi người, chắp hai tay làm một, cùng nhau khấn vái tế điện trước linh bài của tổ tiên.
Giọng nói của mọi người một mực quanh quẩn bên trong từ đường, giống như đã hô ứng với linh hồn của nhóm tổ tiên ở nơi này.
Mỗi một câu nói đều tràn ngập thành kính và trân trọng, dường như bài khấn của Lý Hạo Hãn đã phủ lên từ đường một bầu không khí trang nghiêm, thành kính và trọng thể rồi.
"Dâng hương!" Đại trưởng lão Lý Hạo Hãn trực tiếp phân phó người bên dưới châm hương...
Sau đó, nhóm thành viên của trưởng lão đoàn Lý gia lập tức xếp thành hàng, tiến lên theo thứ tự.
Bọn họ cầm cây hương trên tay, chậm rãi cắm vào bát hương. Hương khói lượn lờ bốc lên, tràn ngập mỗi góc bên trong từ đường, giống như đang gọi tỉnh linh hồn của tổ tiên. Mỗi một vị trưởng lão đều biểu đạt kính ý và nỗi nhớ nhung đối với tổ tiên của mình.
Truyenyy.pro