Hãy đọc tại
"Sư phụ đừng nản lòng, chỉ cần bàn chân đạp xuống mặt đất, tích lũy đầy đủ, tự nhiên có thể khai ngộ được." Lý Thủy Đạo cười nói.
Lý Minh Nguyệt thở ra một hơi, lắc lắc đầu tiếp tục nói: "Dung Linh cảnh không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, tiên lộ mênh mông, hiện tại mới là bắt đầu."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu đồng ý, sau đó hắn trịnh trọng hỏi: "Sư phụ đột ngột để lộ tu vi tới ngăn ta lại nơi này, đến tột cùng là vì chuyện gì?"
Lý Minh Nguyệt im lặng một lát, lại hỏi: "Ngươi đã nhận được tin tức tộc trưởng tọa hóa ngã xuống rồi?"
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, nói: "Lão tộc trưởng đã về cõi tiên, đương nhiên là ta phải đến tưởng niệm."
"Ngươi không thể đi!" Lý Minh Nguyệt nghiêm túc nói.
Lý Thủy Đạo khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Lý Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Thủy Đạo một cái thật sâu, sau đó mới mở miệng giải thích: "Nếu hiện giờ ngươi đi Thần Mộc thành, không cần biết mục đích của ngươi là gì, trưởng lão đoàn cũng sẽ đề cử ngươi trở thành tân nhậm tộc trưởng, kể cả khi hiện giờ ngươi không có mặt ở Thần Mộc thành, những ý kiến ủng hộ ngươi tới kế nhiệm chức vị tộc trưởng cũng là nhiều nhất."
Lý Thủy Đạo nhíu mày nói: "Sao trưởng lão đoàn có thể đề cử ta làm tộc trưởng? Qua hai năm rưỡi nữa, ta sẽ đi quyết đấu sinh tử, tánh mạng chưa chắc đã bảo toàn được, để ta làm tộc trưởng, không phải nực cười lắm hay sao? Nói nữa, nếu luận về uy vọng, Thiên Vũ thế bá chính là cao thủ Thiên Bảng của Ngũ Độc môn, chẳng lẽ người làm tộc trưởng không thích hợp hơn ta?"
"Tuy tu vi của Lý Thiên Vũ càng cao hơn ngươi, nhưng hắn chỉ một lòng muốn tu luyện. Mà xét cho cùng, không cần biết ai lên làm tộc trưởng, gia tộc cũng sẽ gắng sức ủng hộ hắn, tuyệt không thiếu một phân nào. Mà ngươi, bắt đầu từ Thiên Trì bảo, ngươi đã để lộ ra tham vọng muốn tranh quyền đoạt lợi của mình, rõ ràng ngươi qua bên đó để luyện đan, lại muốn trở thành bảo chủ. Một khi đã như vậy, đương nhiên trưởng lão đoàn của gia tộc sẽ vui vẻ thành toàn cho ngươi. Huống chi đám người của trưởng lão đoàn đều đầu tư tiền của vào ngươi rồi, nếu ngươi được chọn làm tộc trưởng, bọn họ mới có hi vọng cầm lại tiền vốn của mình." Lý Minh Nguyệt trực tiếp chỉ ra nguyên do, lời nói đanh thép tựa như nhất châm kiến huyết.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Ngươi đừng đi! Ngươi đi chỉ khiến thủ lĩnh bối rối khó xử mà thôi." Lý Minh Nguyệt lại nói.
Đối phương đã nói đến mức này, nếu Lý Thủy Đạo còn kiên quyết bước đi, chẳng phải hắn đã quá mức ngu xuẩn rồi?
Hắn im lặng một thoáng mới lên tiếng nói: "Được, vậy ta lập tức trở về."
Lý Minh Nguyệt vui mừng gật gật đầu.
"Vậy khi nào ta có thể quay về gia tộc?" Bỗng nhiên Lý Thủy Đạo lại hỏi.
"Chờ khi chuyện đã rồi, chờ trưởng lão đoàn của gia tộc được thiết lập lại, chờ đến khi Lý gia mở tiệc chúc mừng tộc trưởng mới kế nhiệm, ngươi có thể trở về."
"Chờ trưởng lão đoàn của gia tộc được thiết lập lại..." Lý Thủy Đạo có chút nghiền ngẫm về một câu này.
Thật hiển nhiên Lý gia sắp trở thành trung tâm của một hồi bão táp, một cơn lốc xoáy. Nếu hắn không muốn gặp phải tai bay vạ gió, thì tránh đi thật xa mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Đa tạ sư phụ, hẹn sau này gặp lại!" Lý Thủy Đạo xoay người, trực tiếp phi độn rời đi, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một luồng ngân quang, biến mất ở phía chân trời.
Lý Minh Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, há miệng thở dốc nhìn theo.
Kỳ thật nàng vẫn còn một điều muốn nói, nhưng sau khi suy nghĩ lại, trong lòng chợt cảm thấy có nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Tới cuối cùng tâm sự trong lòng chỉ có thể hóa thành một mảnh ai oán tủi hờn, lưu lại trên đuôi lông mày...
...
Bên trong Luyện Công thất dưới lòng đất Thiên Trì bảo là một mảnh đen nhánh.
Hạ Nhược Tuyết bị dây xích sắt thô to buộc chặt trong nhà giam, hai tay bị trói ra sau lưng, đôi mắt bị miếng vải đen bịt kín, bàn chân trần giẫm lên lớp đá xanh dưới mặt đất, đang há miệng to thở hổn hển.
Lý Thủy Đạo lặng lẽ đứng sau lưng nàng, ánh mắt thâm thúy...
Hạ Nhược Tuyết cảm nhận được khí tức của Lý Thủy Đạo truyền đến từ phía sau, tâm tình lập tức thay đổi, trở nên khẩn trương, nhưng lại tràn ngập chờ mong.
"Tuyết Nhi... Hôm nay ta sẽ triệt để giải trừ băng tinh kiếm ý trên người nàng, nhưng quá trình này sẽ có chút thống khổ, nàng phải nhẫn nhịn một chút." Lý Thủy Đạo mở miệng nói.
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt môi, khẽ gật gật đầu.
Pháp lực lập tức phun ra trên hai tay Lý Thủy Đạo, Thái Âm pháp lực như tơ như sợi, nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết...
Thái Âm pháp lực, không lỗ hổng nào không vào.
Rất nhẹ nhàng, như hạt mưa xuân lặng lẽ dâng hiến...
Theo thời gian trôi qua, Hạ Nhược Tuyết cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh thấu xương trực tiếp bùng phát trong thân thể mình, nó giống như một con rắn hàn băng đang ngọ nguậy trong máu.
"A a a..." Nỗi thống khổ kịch liệt làm Hạ Nhược Tuyết không thể kiềm chế nổi, trực tiếp phát ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế. Tiếng hét của nàng một mực quanh quẩn trong mật thất, bén nhọn mà thê lương...
Nửa năm trước...
Hạ Nhược Tuyết trúng mấy đạo băng tinh kiếm khí. Ngay đêm đó, Lý Thủy Đạo đã lợi dụng Thái Âm pháp lực trực tiếp hút đi hơn phân nửa, còn thừa lại một chút, hắn cố ý lưu nó lại trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết, lại mở miệng nói dối rắng băng tinh kiếm ý khó có thể loại trừ được.
Mục đích là hạn chế Hạ Nhược Tuyết, để nàng yên tĩnh một đoạn thời gian, tránh cho nàng này giết chóc thành tánh, cuối cùng tự tay hủy diệt chính mình.
Bởi vậy mà nửa năm này, Hạ Nhược Tuyết không hề ra ngoài giết chóc.
Nàng im lặng ở bên trong Thiên Trì bảo, cùng Chu Hồng Linh chăm sóc cho hài tử, đồng thời cũng trợ giúp Lý Thủy Đạo quản lý sự vụ trong Thiên Trì bảo. Dường như lệ khí trên người nàng đã hoàn toàn rút đi, mà tin tức một đại ma tu từng xuất hiện ở Hắc sơn cũng dần dần tiêu tán...
Có thể nói là đầu ngọn gió đã qua đi...
Nhưng trong nửa năm này, một tia băng tinh kiếm ý kia cũng không tiêu tán theo thời gian, ngược lại nó còn xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết, thậm chí còn thẩm thấu đến cốt tủy của nàng.
Bởi vậy mà quá trình loại trừ đạo kiếm ý này đã thay đổi, trở nên khó khăn dị thường...