Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Nhật Ký!

Chương 456: Nhật Ký! Chương 456: Nhật Ký!

"Phu quân, hẳn là ngày thường Dương Phá Thiên kia vẫn ở lại nơi này." Hạ Nhược Tuyết ở sau người nói.

Chỉ thấy trong một góc hang động trước mặt có một gian phòng ngủ đơn sơ, bên trong chất đống những đồ linh tinh. Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết đi vào gian phòng ngủ ấy.

Đây là chỗ ở của một vị tu tiên giả, trên bàn có đặt một quyển nhật kí.

Lý Thủy Đạo mở nhật kí ra, cẩn thận đọc...

Ngày mười hai tháng chín, năm Đinh Hợi.

Rốt cuộc, ta cũng tìm được ngôi chùa miếu này rồi, nơi đây chính là địa phương ngộ đạo của Quỷ Đao lão tổ năm đó. Đúng là kỳ quái, lẽ ra ở nơi này phải có linh mạch mới đúng, sao có thể là một ngôi chùa miếu cũ nát bỏ hoang được?

Không thể!

Manh mối truyền thừa chỉ thẳng vào nơi này mà? Khẳng định là linh mạch bị trận pháp niêm phong rồi, nhưng tạo nghệ trận đạo của ta lại quá kém...

...

Ngày mùng một tháng mười, năm Đinh Hợi.

Ta thành công rồi!

Rốt cuộc, ta cũng tìm được động phủ của Quỷ Đao lão tổ rồi, chỉ không ngờ nó lại nằm ở một nơi bí ẩn như thế, hóa ra cũng có gia tộc tu tiên phát hiện ra nơi này, thậm chí bọn họ còn gieo trồng linh thảo ở trong đây.

Nhưng ta không biết những thứ này là loại linh thảo gì.

Ngày mùng bảy tháng mười, năm Đinh Hợi.

Có người đến xua đuổi ta. Thật tốt quá rồi, ta đang cần hồn phách dưỡng đao.

Ngày mười bảy tháng mười, năm Đinh Hợi.

Có sát thủ của Ám môn tới giết ta, nhưng cả đám đều bị ta giết cho đao ăn.

Hồn phách của Quỷ Vương rất vui, hẳn là phẩm chất của hồn phách lần này không tầm thường, không hổ là sát thủ Ám môn.

Ngày mùng ba tháng mười một, năm Đinh Hợi.

Lại có một đám sát thủ tới chịu chết nữa, ta để lại một người còn sống, ép hỏi đối phương xem, đến tột cùng là ai phái hắn tới giết ta, nhưng không ép ra được, bởi vì ngay cả tên ngu xuẩn kia cũng không biết là ai phái bọn họ tới.

Nói thật, ta đã làm một chuyện rất ngu xuẩn. Lúc trước, ta không nên giết sạch toàn bộ đám người của gia tộc tu tiên kia, nếu ta thả cho một tên chạy trốn, chẳng phải cũng có thể đi theo đằng sau bọn họ, tìm được hang ổ rồi trảm thảo trừ căn, nhất lao vĩnh dật sao? Miễn cho mỗi ngày đều bị đám sát thủ của Ám môn nhớ thương.

Ngày mười tám tháng mười hai, năm Đinh Hợi.

Lại có một đám sát thủ tới nữa, lần này đối phương có năm người, tất cả đều chết dưới đao của ta.

Quỷ Vương đao càng thêm sắc bén...

Dường như ngẫu nhiên có người đến cho ta mài đao như vậy, cũng không tồi.

Cũng không biết, rốt cuộc bí phủ này thuộc về gia tộc tu tiên nào...

Hiện giờ ta chỉ có một mình lẻ loi, không tìm thấy nơi có linh mạch để tu luyện, cho nên nơi Quỷ Đao lão tổ thành đạo chính là địa điểm tốt nhất để ta bế quan tu luyện.

...

Lý Thủy Đạo nhanh chóng lật xem cuốn nhật kí kia...

Ngày mười tháng hai, năm Mậu Tử.

Ta đi một chuyến tới phường thị ở Băng Phong lĩnh, rất nhiều tán tu đều thích đến phường thị này, bởi vì phường thị này do mấy tiểu gia tộc cùng nhau gây dựng, nghĩa là bên trong phường thị không có cao thủ, nếu đi tới phường thị của Vân Mãng kiếm phái, ta thực sự không dám ra tay, sợ chọc phải họa.

Trên tay ta đã tích lũy được không ít pháp khí, một nửa đều do đám sát thủ kia cống hiến.

Một chuyến này kiếm được một vạn linh thạch, đã dùng toàn bộ để mua linh đan.

Không tệ chút nào...

Đến cảnh giới của ta rồi, Thanh Mộc Trường Sinh Đan đã trở thành vô dụng, ta từng thử qua, chỉ thấy Thanh Liên Đan có hiệu quả tốt nhất, nhưng một viên lại có giá tới bảy trăm linh thạch, đắt gấp mười lần Thanh Mộc Trường Sinh Đan.

Đắt quá... Một vạn linh thạch cũng chỉ đổi được mười lăm hạt mà thôi.

Ngày mùng bốn tháng năm, năm Mậu Tử.

Rốt cuộc ta cũng nghe ngóng được là ai đã phái sát thủ tới giết ta rồi, là Băng Phong lĩnh Hàn gia.

Nhưng gia tộc Hàn gia này rất giảng cấp bậc lễ nghĩa, thực sự làm ta ngại rút đao.

Ngày mười bảy tháng chín, năm Mậu Tử.

Ta đã bán hết toàn bộ những món pháp khí có thể bán được, vì sao sát thủ của Ám môn vẫn chưa đến?

Không phải Hàn gia kia từng nói sát thủ Ám môn chưa bao giờ hủy bỏ nhiệm vụ ư? Giờ đã sắp tròn một năm rồi! Chẳng lẽ sát thủ Ám môn đã nhận nhiệm vụ mà không muốn đi hoàn thành sao?

Quá là không kính nghiệp đấy!

Nếu chờ mãi mà không thấy ai đi tới cho ta dưỡng đao, ta đành phải đi diệt Hàn gia thôi.

Quên đi...

Nếu diệt Hàn gia, tu sĩ gia tộc của Hàn gia đang ở bên trong Vân Mãng kiếm phái nhất định sẽ nói tin tức về Băng Liên bí phủ cho Vân Mãng kiếm phái, bây giờ ta còn chưa muốn trêu chọc tới đại tông môn.

Nói nữa, đúng là Hàn gia bên kia rất trọng cấp bậc lễ nghĩa...

Trong động phủ có ba gốc "Tử Cực Băng Liên Hoa" sắp thành thục, đợi sau khi chúng thành thục, ta có thể mang đi Băng Phong lĩnh bán.

Quên đi...

Không cần phải phiền toái như vậy, cứ trực tiếp bán cho Hàn gia đi, dù sao đôi bên đều hiểu rõ nhau cả rồi.

Ngày hai mươi tám tháng mười, năm Mậu Tử.

Ta đi dạo chơi ba ngày bên ngoài phường thị Băng Phong lĩnh, vậy mà không hề hấp dẫn bất cứ một tên phỉ tu nào đi tới giết người đoạt bảo?

Kỳ quái thật?

Không phải người ta từng nói phỉ tu bên ngoài phường thị Băng Phong lĩnh rất hung hăng ngang ngược sao? Ngay cả tu sĩ Dung Linh cảnh, bọn họ cũng giết cơ mà? Chẳng lẽ ta không phải tu sĩ Dung Linh cảnh?

Vì sao một cái bóng của bọn họ cũng không thấy đâu?

Về sau, khi đi rửa mặt, ta cũng hiểu được toàn bộ mọi chuyện rồi.

Ta đã quên trên mặt mình có mọc lên một gương mặt quỷ, người khác cứ cho rằng ta là phỉ tu.

Có nên công khai tới cướp bóc phường thị hay không?

Xét cho cùng, chỉ ba tiểu gia tộc tới điều hành hoạt động thì nơi này làm gì có cao thủ tọa trấn.

Quên đi...

Nếu ta phá tan phường thị này thì về sau biết đi chỗ nào để mua "Thanh Liên Đan" đây?

Ngày mùng chín tháng mười hai, năm Mậu Tử.

Gia chủ Hàn gia tới, người này chẳng những muốn thu mua ba gốc "Tử Cực Băng Liên Hoa", còn dự tính mua chuộc cả ta nữa.

Hắn nói, hàng năm sẽ chi ra đống đan dược trị giá năm nghìn linh thạch, bảo ta tới ở rể Hàn gia, cưới tiểu nữ nhi của hắn, cũng trợ giúp Hàn gia bảo vệ "Băng Liên bí phủ".

Ta rất do dự...

Truyện YY

...

Bình Luận (0)
Comment