Sau khi đi vào trong khách điếm, Tiết Băng Thành gọi ông chủ khách điếm tới, muốn đối phương cung cấp một gian phòng riêng tư.
Ông chủ cực kỳ nhiệt tình, lập tức đi sắp xếp một căn phòng riêng tư cho bọn họ sử dụng.
Tiết Băng Thành dẫn Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết vào trong phòng, gã chậm rãi cởi bỏ y bào, để ra lộ ra hình xăm đặc biệt của Tiết gia ở trên người mình. Những hình xăm này đại diện cho thân phận và truyền thừa đặc biệt của Tiết gia.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, mới khẽ gật gật đầu nói: “Được rồi, ngươi đã chứng minh được thân phận của mình. Vậy chúng ta cứ làm theo kế hoạch ban đầu nhé! Ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh Thất Tuyệt Phong tại Băng Phong lĩnh. Ta rất mong chờ vào bản công pháp của ngươi.”
Tiết Băng Thành thầm vui sướng trong lòng, gã biết mình đã thành công lấy được lòng tín nhiệm của Lý Thủy Đạo.
Ba ngày sau, thứ chờ đợi Lý Thủy Đạo này chính là một trận pháp cực kỳ mạnh mẽ cùng với hàng loạt cao thủ, dù hắn có mọc cánh cũng không thể bay đi được.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Hạ Nhược Tuyết đi đến trước mặt Tiết Băng Thành, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí đen. Vẻ mặt sung sướng âm ỉ của Tiết Băng Thành lập tức chuyển thành ngây dại, đôi mắt đờ đẫn, đã mất đi tiêu cự, cơ thể cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.
“Tiết gia các ngươi có 《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》 hay không?” Vẻ mặt Lý Thủy Đạo trở nên nghiêm túc, hắn mở miệng hỏi câu đầu tiên.
Tiết Băng Thành có chút gian nan gật gật đầu, dùng âm thanh có chút run rẩy trả lời: “Đúng vậy, đúng là Tiết gia chúng ta có 《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》 nhưng đây là công pháp bí mật nhất trong gia tộc bọn ta, chỉ những nhân vật hạch tâm trong gia tộc mới có thể tiếp xúc đến nó.”
Sau khi nói xong những lời này, đôi mắt của Tiết Băng Thành lập tức khôi phục lại sự tỉnh táo.
Dù sao gã cũng là tu sĩ Dung Linh cảnh sơ kỳ có thần thức mạnh mẽ, Huyễn Hóa Mê Hồn của Hạ Nhược Tuyết không mang đến quá nhiều tác dụng với gã.
Xoẹt!
Lý Thủy Đạo ra tay nhanh như chớp, một đao cứa vào cổ đối phương.
Tiết Băng Thành vừa khôi phục lại tinh thần, chỉ cảm thấy phần cổ hơi lành lạnh. Ngay sau đó, thân thể lập tức mất đi khống chế. Chỉ thấy nữ tử mặc bộ y phục bằng lụa đen trước mặt, vươn một tay tới, bên trên là một mảnh hồng quang lấp lánh.
Huyết Luyện Thần Quang!
Huyết dịch trong cơ thể Tiết Băng Thành nhanh chóng bị hút ra ngoài, làn da lập tức khô héo, lão hóa, hốc mắt lõm sâu, trực tiếp biến thành một cái xác khô.
Lý Thủy Đạo vươn tay, lấy đi túi trữ vật của Tiết Băng Thành, bên trong có chừng mười mấy khối linh thạch và một thanh trường kiếm thuộc tính băng ẩn chứa hàn khí.
Đây là một kiện trung phẩm pháp khí tương tự với thanh Lam Sương Kiếm từng bị Lý Thủy Đạo vứt đi lúc trước.
Những điều Dương Phá Thiên từng viết trong nhật ký rất đúng, giết người cướp của chính là cách thu hoạch pháp khí nhanh nhất và nhiều nhất.
Một món pháp khí trung phẩm bán đi cũng được mấy trăm linh lạch, trong khi một món pháp khí thượng phẩm, ít nhất cũng được hơn một ngàn, làm loại chuyện này, kiếm được nhiều hơn bất cứ công việc nào khác.
Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết, Tiết Băng Thành cũng không kịp phát ra, đã bị luyện thành một viên Huyết Hồn Châu rồi.
Lý Thủy Đạo lật tay, dùng một luồng lục hỏa, trực tiếp đốt khối thây khô của Tiết Băng Thành thành một làn khói trắng.
“Đi thôi!” Lý Thủy Đạo dẫn Hạ Nhược Tuyết, đẩy cửa đi ra ngoài, lần này hai người rời đi rất nhanh.
Sau khi bước ra bên ngoài khách điếm, Hạ Nhược Tuyết trực tiếp lấy Ô Mộc Toa ra.
Hai người nhanh nhẹn nhảy lên Ô Mộc Toa, chiếc phi chu hẹp dài này cực kỳ linh hoạt, chỉ trong nháy mắt, Ô Mộc Toa đã mang theo hai người Lý Thủy Đạo bay lên thật cao rồi.
Ngay tại khoảnh khắc hai người bọn họ định điều khiển phi chu bay đi, đột nhiên có vài đạo độn quang bay tới, dường như đang muốn chặn đường bọn họ. Tốc độ của những đạo độn quang này cực nhanh, tản ra khí tức mạnh mẽ, rõ ràng là cao thủ ra tay.
Hạ Nhược Tuyết dùng hết sức thúc giục Ô Mộc Toa nhanh chóng thoát đi, gương mặt có chút ngưng trọng, nói: “Phu quân, phía sau có một cao thủ Dung Linh cảnh hậu kỳ, chúng ta khó mà cắt đuôi được hắn.”
Lý Thủy Đạo trầm tư một lát lại kiên định nói: “Nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể dừng lại chiến một trận mà thôi. Nói nữa, mục đích của chúng ta vốn là tiêu diệt Tiết gia, sớm muộn gì cũng phải chiến một trận cùng bọn họ.”
Lý Thủy Đạo vừa dứt lời, trực tiếp vỗ một cái vào túi trữ vật, lấy ra hai chiếc mặt nạ, một chiếc màu đen, một chiếc màu trắng.
Hạ Nhược Tuyết nhận lấy chiếc mặt nạ màu đen, hồng quang lóe lên trong mắt.
Đây là lần đầu tiên nàng giao thủ với tu sĩ Dung Linh cảnh hậu kỳ, nhưng trong lòng chẳng những không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn hưng phấn đến khó tả.
Hai người đeo mặt nạ lên.
Lý Thủy Đạo lập tức khoác Bạch Sương Vũ lên người.
Phía sau có mươi mấy tu sĩ truy kích, nhưng phần lớn đều không theo kịp tốc độ của Ô Mộc Toa, đã bị bỏ xa rồi. Chỉ có bốn – năm đạo độn quang vẫn đuổi theo không dứt, trong đám này còn ẩn chứa một đạo độn quang vô cùng khủng bố.
Đó là một tu sĩ mặc hắc bào, gương mặt ẩn nấp trong hắc ám, tản ra một luồng khí tức lạnh lẽo. Đôi mắt người này thâm thúy như đêm đen, để lộ ra thần thái lãnh khốc và sâu không lường được.
U Ảnh Kiếm Cố Chấn Dương.
Người này là đệ nhất cao thủ của Cố gia, thế gia tu tiên tại Băng Phong Lĩnh, đồng thời cũng là nhân vật trên Thiên Bảng của Vân Mãng kiếm phái.
Cố Chấn Dương tu luyện U Ảnh Kiếm Pháp có thể hóa thân thành một luồng u ảnh (cái bóng mờ), hành động vô cùng nhanh nhẹn. Kiếm pháp của gã vừa sắc bén vừa tàn nhẫn, trong Băng Phong phường này không ai dám tùy tiện động chạm đến gã.
Cố Chấn Dương một mực bám theo không bỏ, ngay khi đến gần hai người Lý Thủy Đạo, gã lập tức vung kiếm, chém ra một nhát.
Một luồng kiếm quang màu đen xuất hiện, nó như một khối thiên thạch, lao thẳng đến phần hậu tâm (giữa lưng) của hai người.
Lý Thủy Đạo đứng trên linh chu, trực tiếp đối mặt với Cố Chấn Dương đang truy kích tới, khí phách uy nghiêm, không hề sợ hãi, hai tay phun ra một luồng hàn khí kinh người.
Băng thiềm chi khí trực tiếp ngưng tụ thành một tấm lá chắn thật lớn trên không trung.
Băng Thiềm Thuẫn!