Hai người đi dạo hết Băng Phong Phường cuối cùng mới đi về phía quảng trường trung tâm.
Hạ Nhược Tuyết lấy Ô Mộc Toa trên người ra chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên có một nam tử trung niên xa lạ mặc trường bào hoa lệ đi tới, trên gương mặt nở nụ cười hiền lành. Ngay từ lúc vừa mới gặp mặt, nam tử kia đã nhẹ giọng nói: “Hai vị đạo hữu tạm dừng bước cái đã, ta thấy hai vị đạo hữu rất có thực lực, xuất thân bất phàm, mới muốn tới gần làm quen một chút. Tiện đây, ở chỗ ta có một món bảo bối muốn bán cho hai vị đạo hữu.”
Lý Thủy Đạo mỉm cười, hắn biết cá đã mắc câu rồi.
Kế hoạch của đám người này quá dễ đoán, bước đầu tiên chính là thả một đối tượng đi tới mồi chài, bước tiếp theo lại là dụ dỗ hai người bọn họ đến ‘Điểm mai phục’, sau đó một đám người cùng nhau xông tới bao vây giết người đoạt bảo, kiếm một món tiền của phi nghĩa.
Nụ cười trên khoé môi Lý Thủy Đạo chợt tắt, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác hỏi: “Chúng ta và đạo hữu không quen không biết gì, sao có thể tin tưởng đạo hữu đây?”
Hạ Nhược Tuyết cũng gật đầu, trong đôi mắt đầy cảnh giác.
Nam tử kia khó xử cười cười, sau đó trực tiếp mở miệng tự giới thiệu: “Tại hạ là Tiết Băng Thành, ra mắt hai vị đạo hữu.”
“Tiết đạo hữu, chúng ta không mua những thứ không rõ lai lịch, hơn nữa trong tay ngươi có thể có món bảo bối gì đây?” Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt khinh thường nói.
“Không biết hai vị có cảm thấy hứng thú với bí mật bất truyền của Vân Mãng kiếm phái, 《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》 hay không?” Tiết Băng Thành đầy tự tin nói.
Lý Thủy Đạo lập tức lộ ra biểu cảm cực kỳ hứng thú.
Vừa rồi, hắn cố tình đến Đạo Pháp đường hỏi chưởng quầy có công pháp loại Thái Âm hay không chính là trực tiếp để lộ ra ‘nhu cầu’ của bản thân. Nhưng chỉ vẻn vẹn là một cái tên, hắn hoàn toàn không có hứng thú đớp mồi.
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo im lặng một lát mới nói: “Nếu Tiết đạo hữu đã nói như vậy chắc hẳn không phải người mới tu luyện ngày đầu tiên, hẳn là ngươi cũng biết một chút thường thức, ví dụ như không nên mua đan dược và công pháp từ trong tay tán tu? Cho nên, dựa vào cái gì để ta biết trong tay ngươi có《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》? Hơn nữa, kể cả khi ngươi có thật, thì dựa vào cái gì ta có thể chắc chắn rằng ngươi không hề động tay động chân trên môn công pháp ấy?”
Tiết Băng Thành nghe Lý Thủy Đạo nói vậy, trên mặt chỉ mỉm cười, gã không tức giận, ngược lại còn trở nên tự tin hơn, dứt khoát mở miệng nói: “Đạo hữu nói có lý lắm. Không dám lừa gạt hai vị, ta vốn là tu sĩ của Băng Phong Lĩnh Tiết gia, mà Tiết gia chúng ta chính là gia tộc tu tiên phụ thuộc vào Vân Mãng kiếm phái, trong gia tộc từng có vị tiền bối tu luyện《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》, đương nhiên đối phương đã lưu môn công pháp ấy lại gia tộc.”
Lý Thủy Đạo nghe xong, có chút nghi hoặc hỏi: “À… Các người không sợ bị người của Vân Mãng kiếm phái biết được, sau đó xét nhà diệt tộc sao?”
Phải biết rằng, gia tộc tu tiên phụ thuộc vào tông môn phải thông qua trao đổi điểm công huân mới có thể nhận được công pháp của tông môn, sau khi nhận được rồi mới được phép truyền thụ lại cho người trong tộc tu luyện, nhưng nếu truyền môn công pháp ấy ra bên ngoài hoặc là bán lấy tiền, lại đến tai tông môn, chắc chắn sẽ bị xử phạt nghiêm trọng.
Trên mặt Tiết Băng Thành lập tức lộ vẻ khó xử, đương nhiên gã không sợ bị xét nhà diệt tộc, bởi vì ngay từ đầu, gã cũng không định giao môn công pháp kia ra.
Quảng trường trung tâm Băng Phong phường.
Trên gương mặt Tiết Băng Thành lộ rõ vẻ khó xử, gã ngập ngừng cười nói: “Chuyện này… Chỉ cần đạo hữu không bán đứng Tiết gia chúng ta là được.”
Lý Thủy Đạo gật đầu: “Được. Tiết đạo hữu quả là người hào sảng! Vậy ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?”
“Một vạn.” Tiết Băng Thành giơ một ngón tay lên.
“Chỉ cần là hàng thật, một vạn linh thạch chẳng đáng là bao, nhưng Tiết đạo hữu dựa vào cái gì để đảm bảo thứ ngươi giao cho ta là hàng thật giá thật?” Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
“Chuyện này… Làm ăn thì đương nhiên là phải tin tưởng lẫn nhau rồi, nếu đạo hữu đã nghi ngờ ta như vậy, ta cũng không còn cách nào khác.” Tiết Băng Thành trực tiếp bắt bí ngược lại Lý Thủy Đạo, trên mặt lộ rõ sự vô lại của một kẻ lừa đảo, còn trong lòng lại thầm nghĩ, lừa được thì lừa, không lừa được thì thôi, chỉ cần đối tượng bị lừa không chiến thắng được lòng tham của mình, chắc chắn sẽ bị mắc câu, sau đó nghe lời gã răm rắp.
Nghe xong câu này, trong đôi mắt Lý Thủy Đạo lộ vẻ suy tư, dường như đang cân nhắc lợi hại.
Đây là thời khắc quan trọng.
Hai mắt Tiết Băng Thành thoáng híp lại, trong lòng cũng có vài phần căng thẳng. Nếu người này có thể chiến thắng lòng tham, hiển nhiên đây là đối tượng không thể lừa được, và ngược lại, nếu người này bị tham niệm trong lòng khuất phục, thì tiếp sau đây, gã nói gì đối phương cũng sẽ tin tưởng và nghe theo.
Đây cũng không phải kỹ năng lừa gạt gì cao siêu cho lắm, chỉ đơn giản, đó là nhân tính mà thôi…
Sau khi im lặng một lúc, Lý Thủy Đạo lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Ngươi định giao dịch như thế nào?”
Tiết Băng Thành mỉm cười, gã biết cá đã mắc câu rồi. Gã cũng mỉm cười, đáp lại: “Ba ngày sau trên đỉnh Thất Tuyệt phong tại Băng Phong lĩnh, ta sẽ hai tay dâng 《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》 lên cho ngươi, ngươi chỉ cần trả một vạn linh thạch tới trao đổi mà thôi.”
Lý Thủy Đạo cười nhạt, không chút do dự đã nhận lời: “Được thôi… Nhưng ta còn một yêu cầu ngoài lề nữa.”
Tiết Băng Thành hơi sửng sốt: “Yêu cầu của ngươi là gì?”
“Ngươi phải chứng minh được ngươi là hậu nhân của Tiết gia. Ta cần nhìn thấy hình xăm đặc trưng của Tiết gia trên người ngươi, cùng với những điều ngươi hiểu biết về Tiết gia và truyền thừa của bọn họ.”
“Lý huynh cứ yên tâm, ba ngày sau ta sẽ có mặt trên đỉnh Thất Tuyệt Phong của Băng Phong lĩnh, tới lúc đó, lại cho ngươi xem hình xăm đặc trưng của Tiết gia trên người mình.”
“Chứng minh ngay bây giờ luôn đi, nếu không ba ngày sau ta sẽ không đến.” Trong giọng nói của Lý Thủy Đạo để lộ ra một chút không kiên nhẫn.
“Được thôi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy, chúng ta có thể đi một nhà khách điếm khác. Mời đi theo ta.” Tiết Băng Thanh im lặng một lúc mới lên tiếng.
Bọn họ rời khỏi nơi này đi đến một nhà khách điếm gần đó.
t ruyen yy. pro