--truyen yy . pro--
“Mời hai vị khách quan từ từ nếm thử.” Trên đầu tiểu nhị rịn đầy mồ hôi, vừa đặt hai chén trà xuống, đã vội vàng bước nhanh rời khỏi nơi này.
Lý Thủy Đạo bưng một ly trà đưa lên mũi ngửi, sau đó gương mặt thoáng trầm xuống, đầy bất mãn nói: “Vụng về, quá mức vụng về.”
“Sao phu quân lại nói như vậy?” Hạ Nhược Tuyết tò mò hỏi.
“Bỏ nhiều thạch tín quá, sắp thành cháo loãng rồi đây này. Nàng nói xem có phải quá mức vụng về hay không?” Lý Thủy Đạo tức giận nói.
“Trà này ư?” Hạ Nhược Tuyết tò mò hỏi.
Lý Thủy Đạo gật đầu.
Phải biết rằng, khi hạ độc nhất định phải chú ý tới thủ pháp, cần đảm bảo thứ kịch độc mình bỏ vào phải đạt tới trình độ không màu không mùi, thao tác yên lặng không một tiếng động, khiến cho mục tiêu không hề hay biết rốt cuộc là mình đã trúng độc từ khi nào, đó mới được coi là đẳng cấp.
Nếu Lý Thủy Đạo gặp được người như vậy, có lẽ hắn còn hơi hứng thú, muốn chơi đùa cùng đối phương một chút.
Thật hiển nhiên, kẻ dụng độc không phải người của Ngũ Độc Môn, thủ pháp dở tệ.
Lý Thủy Đạo có thể tưởng tượng ra khung cảnh người kia mở gói thuốc ra, sau đó không thèm suy nghĩ gì đã trực tiếp đổ hết số thuốc bột mình có vào trong tách trà.
“Chỉ sợ trong chén này có chứa cả một bao Phệ Tâm Tán, nước trà tràn ra ngoài mất rồi. Haizz… thật là… hai chén trà này không có rẻ đâu.” Lý Thủy Đạo nhấc ly trà lên, lắc nhẹ để Phệ Tâm Tán bên trong được hòa tan ra.
Sau đó, hắn lật tay một cái, một con ngọc thiềm thừ nửa trong suốt đột nhiên xuất hiện, cũng không biết hắn lấy nó ra từ nơi nào, thoạt nhìn con cóc này giống hệt một món đồ trang sức tinh xảo. Trên thân thể thiềm thừ tản ra một luồng ánh sáng, cùng với khí tức vừa thần bí vừa mê người.
Lý Thủy Đạo nhấc ly trà tới, nhẹ nhàng đồ nước trà lên lưng con cóc. Nước trà chảy xuôi khắp cơ thể, lại nhanh chóng biến mất đi, giống như đã bị nó hấp thu rồi.
Sau khi đổ hết ly trà của mình, Lý Thủy Đạo cũng nâng tay, đổ cả ly trà trước mặt Hạ Nhược Tuyết cho con đồng tham kia.
Ngọc thiềm thừ hấp thụ trà độc có vẻ rất sung sướng, tuy từ đầu đến cuối cơ thể của nó vẫn im lìm, không hề động đậy…
Những vị khách đến uống trà ở xung quanh, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng sinh ra hứng thú.
“Nhìn vị đạo hữu kia đi, hắn còn mang theo cả trà sủng nữa kìa.” Một vị khách đến uống trà khiếp sợ thốt lên, trong lòng tràn ngập tán thưởng với phẩm vị của Lý Thủy Đạo.
“Thoạt nhìn, giá trị của con trà sủng này rất xa xỉ nha.” Một vị khách đến uống trà khác tò mò mà bình luận, bọn họ cảm thấy hứng thú với vẻ ngoài và phẩm chất của con thiềm thừ trà sủng này.
Lý Thủy Đạo mỉm cười trả lời: “Con thiềm thừ trà sủng này đúng là một món bảo bối trân quý. Nó đã làm bạn với ta rất nhiều năm rồi, cũng là nguồn suối linh cảm những lúc ta phẩm trà.”
Hắn nhẹ nhàng cầm thiềm thừ trà sủng lên cho mọi người chiêm ngưỡng hình thể độc đáo và kỹ xảo điêu khắc tinh tế của nó.
Một vị khách đến uống trà tò mò hỏi thăm: “Vị đạo hữu này, ngươi mua con thiềm thừ trà sủng này ở đâu thế? Nó có điểm gì đặc biệt không?”
Lý Thủy Đạo mỉm cười trả lời: “Ta ngẫu nhiên phát hiện con thiềm thừ trà sủng này trong một chuyến du ngoạn, nó được một nhà điêu khắc nổi tiếng tỉ mỉ tạo ra từ một khối mỹ ngọc hoàn chỉnh…”
Những vị khách đến uống trà nghe thấy thế, đều tấm tắc khen liên tục…
Chỉ một mình Hạ Nhược Tuyết đang ngồi bên cạnh Lý Thủy Đạo khẽ che cái miệng nhỏ lại, chỉ cười mà không nói.
Trong phòng pha trà, tim Hàn chưởng quầy của Đông Nhật Hương đang rỉ máu, hai bao Phệ Tâm Tán kia là kịch độc gã mua ở phường thị của Ngũ Độc Môn. Nghe nói thứ này có thể dễ dàng độc chết tu sĩ Dung Linh Cảnh. Mỗi bao trị giá hai mươi linh thạch, ai mà ngờ tên kia lại cho trà sủng của mình uống, tự dưng làm lãng phí bốn mươi khối linh thạch của gã rồi.
Tiểu nhị vừa mới đưa trà ra bên ngoài, vội vàng chạy tới hỏi: “Hàn chưởng quầy, hai vị khách hàng kia vừa gọi hai ly trà mới, ngài xem có… Có hạ độc nữa không?”
Hàn chưởng quầy ném cho đối phương một ánh mắt khinh thường: “Độc ở đâu ra nữa mà hạ? Độc thì không cần dùng linh thạch để mua à? Mau rót chén trà khác mang đi cho ta.”
Tiểu nhị lại bưng Tuyết Liên Trà lên.
Lý Thủy Đạo nhận lấy chén trà, sau khi ngửi hương trà mới hài lòng mà gật gật đầu, thậm chí còn mở miệng tán dương: “Hương trà này đúng là thượng thừa.”
“Đa tạ lời khen của khách quan, khách quan cứ từ từ thưởng thức nhé.” Tiểu nhị mỉm cười đáp lại.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ uống hết một chén Tuyết Liên Trà, sau đó lại chậm rãi rời khỏi Đông Nhật Hương, đi đến Luyện Đan đường. Hai người bọn họ cảm thấy hứng thú với giá cả của Thanh Mộc Trường Sinh Đan, Tuyết Liên Đan và Thanh Liên Đan.
Lý Thủy Đạo tỏ ra cực kỳ hào phóng, trực tiếp mua lượng lớn đan dược vào tay.
Tuy hắn đã định bụng về sau sẽ tự mình luyện chế những loại đan dược này, nhưng hiện giờ chỉ có mặc sức tiêu phí mới có thể biểu lộ được tài lực trong tay hắn.
Chẳng qua hắn đã có Phượng Hoàng Lưu Ly rồi, cũng không cần mua sắm quá nhiều, chỉ mua loại đan dược đắt nhất trong này là Thanh Liên Đan thôi.
Hắn mua tổng cộng mười viên, hết bảy ngàn linh thạch.
Về phần Hạ Nhược Tuyết, quá trình tu luyện của nàng khác hắn, không cần dùng những loại đan dược này, chỉ cần có huyết thực là được rồi.
Sau đó, hai người lại bước đến Luyện Khí đường, tùy tiện đi dạo vài vòng, nhưng không cần biết tiểu nhị trong tiệm này nói gì, hai người cũng tỏ ra không hứng thú.
Trong Đạo Pháp đường, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết với gương mặt tràn đầy hứng thú bước vào cửa hàng bán đạo thư công pháp này.
“Chưởng quầy, ở đây có công pháp loại Thái Âm không?” Lý Thủy Đạo lớn tiếng hỏi.
Chưởng quầy của cửa hàng nghe vậy, lập tức lắc đầu cười nói: “Không dám dối gạt đạo hữu, nơi này của chúng ta chỉ bán một vài bộ công pháp cơ bản như Băng Sương Kiếm Quyết và thổ nạp chi thuật thôi, công pháp loại Thái Âm quá cao cấp, cửa hàng nhỏ của chúng ta không bán được.”
“Haiz… Thế thì thôi, đã làm phiền chủ quán ngươi rồi.” Lý Thủy Đạo ôm quyền, vẻ mặt đầy tiếc nuối rời đi.
Hãy đọc ở apptruyen