Ánh mắt của những người xung quanh cũng đổ dồn vào khối Phỉ Thúy trong tay Lý Thủy Đạo, bọn họ không phải là người mù nên đều biết chắc chắn viên Hồng Ngọc bên trong kia không phải là vật phàm.
Đôi mắt của vài người đã lóe lên tia sáng tham lam, còn trong lòng lại âm thầm tính toán, không biết mình nên làm thế nào mới có thể mua được khối bảo ngọc này với giá thấp.
“Cắt tiếp đi!” Lý Thủy Đạo kiên định ra lệnh.
Vị lão sư phụ lập tức thay một con dao nhỏ khác, sắc bén hơn.
Những con dao nhỏ này vốn là pháp khí chuyên dụng để cắt đá, bởi vậy chúng cắt ngọc thạch cũng giống như cắt một miếng đậu hũ bình thường mà thôi…
Tuy lớp vỏ bên ngoài của khối Lục Phỉ Thúy này còn cứng hơn cả đá, nhưng thứ trân quý nhất, đáng giá nhất bên trong nó là khối Hồng Ngọc kia đã lộ rõ ra ngoài rồi, bởi vậy quá trình cắt ngọc diễn ra khá là nhanh chóng.
Lão sư phụ cầm trên tay thanh đao công cụ sắc bén như pháp khí kia, bắt đầu cẩn thận cắt gọt, mỗi một đao đều phải cắt thật chuẩn xác, tuyệt không được sai lầm. Những khối Lục Phỉ Thúy bị cắt bỏ, trực tiếp trở thành phế liệu, lần lượt rơi xuống đất.
Ngay cả khi chúng đã trở thành phế liệu, vẫn là một loại mỹ ngọc đẹp đẽ hiếm có, nếu lưu lạc xuống nhân gian, hoàn toàn có thể cắt gọt tỉ mỉ, chế tác thành một loại châu báu thượng đẳng.
Từ đầu đến giờ, ánh mắt của chưởng quầy vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào quá trình cắt gọt, lòng tham ngày càng lớn dần.
“Đạo hữu, chúng ta thu mua khối Phỉ Thúy này nhé.” Chưởng quầy không nhịn được, lập tức mở miệng nói, trong giọng nói của gã tràn ngập tham lam và khát vọng.
“Ồ… Chưởng quầy định ra giá bao nhiêu?” Lý Thủy Đạo mỉm cười hỏi.
Chưởng quầy nghiến răng nghiến lợi ra giá: “Năm trăm linh thạch.”
Lý Thủy Đạo mỉm cười, nói: “Nếu mở ra nhị giai linh tài, giá cả như vậy cũng coi là hợp lý.”
“Nói vậy là đạo hữu đồng ý rồi?” Chưởng quầy lập tức vui như nở hoa.
“Đương nhiên là không rồi! Cắt tiếp đi, ít nhất ta cũng phải xem xem cấp bậc của khối tài liệu này là gì.” Lý Thủy Đạo thúc giục.
Lão sư phụ đang chuẩn bị dừng tay lại, nghe lời nói của hắn, con dao trên tay lại tiếp tục hoạt động, cẩn thận cắt lớp Phỉ Thúy bên trên xuống.
Chưởng quầy thầm mắng trong lòng, sau đó vẫn quyết tâm nghiến chặt hàm răng, nói: “Một ngàn linh thạch.”
“Ha ha…” Lần này, Lý Thủy Đạo chỉ cười mà không nói.
Những người xung quanh thấy tình hình như vậy, trong lòng ôm tâm tư kiếm được món hời. Cả đám đều nhìn chằm chằm vào viên Hồng Ngọc kia muốn cảm nhận linh cơ do nó phát ra.
Lão sư phụ cắt tiếp, mỗi một nhát dao đều cực kỳ chăm chú và cẩn thận.
Cuối cùng, khi nhát dao cắt vào khối Lục Phỉ Thúy cuối cùng, rốt cuộc một tia linh cơ bên trong đã xuất hiện.
“Tam giai!”
“Thứ này là tam giai linh tài, rốt cuộc đây là loại bảo bối gì vậy?”
“Ta thật may mắn, lại có thể nhìn thấy tam giai linh tài rồi, đúng là sống bao nhiêu năm trên đời này thật không uống phí.”
“Có ai là chuyên gia hay không? Mau nói cho chúng ta biết, rốt cuộc thứ này là bảo bối gì đi? Chúng ta cũng muốn được ra bên ngoài khoe khoang một chút.”
“Đúng đúng đúng… Ai biết thì mau nói đi mà.”
Chưởng quầy nhìn chằm chằm vào viên Hồng Ngọc ấy, thèm đến miệng đắng lưỡi khô, luôn mặt đầy chua xót. Còn vị trung niên lúc nãy, khi nhìn thấy viên Hồng Ngọc này, trong lòng khiếp sợ không thôi, vẻ mặt ngây dại, mãi đến tận bây giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Tới cuối cùng, lão sư phụ cũng cắt được viên Hồng Ngọc hoàn chỉnh ra. Lão lập tức cầm viên Hồng Ngọc ấy tới, vui vẻ nói với Lý Thủy Đạo: “Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu. Thứ này có tên là Phượng Hoàng Lưu Ly, là một món bảo vật tam giai thượng phẩm có thể dùng để luyện chế pháp bảo, nếu dùng để luyện chế pháp khí, thứ kia tất thành thượng phẩm. Ít nhất, khối Phượng Hoàng Lưu Ly này cũng có giá trên năm nghìn linh thạch.”
“Cảm ơn lão sư phụ.” Lý Thủy Đạo nhận lấy Phượng Hoàng Lưu Ly, cũng thuận tay thưởng cho lão sư phụ một khối linh thạch.
“Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi.” Lý Thủy Đạo nhanh chóng cất Phượng Hoàng Lưu Ly vào trong túi trữ vật, sau đó dẫn Hạ Nhược Tuyết rời khỏi Chân Ngọc đường.
“Có người mở được Phượng Hoàng Lưu Ly ở Chân Ngọc đường!”
“Ít nhất, khối Phượng Hoàng Lưu Ly này cũng có giá trên năm nghìn linh thạch.”
“Là tài nguyên dùng để luyện chế pháp bảo!”
“Nghe nói dùng thứ này, tùy tiện luyện một cái, cũng có thể luyện ra pháp khí thượng phẩm.”
“Nghe đồn nó là cực phẩm linh tài thuộc tính hỏa…”
Nhóm người nhiều chuyện đều châu đầu ghé tai, bàn tán ồn ào, chưởng quầy cũng lập tức gọi thuộc hạ bên cạnh đến, nhỏ giọng dặn dò vài câu.
Đám người trong lòng có quỷ đều muốn làm ngư ông đắc lợi.
Cứ như vậy, một hồi bão táp đang ầm ầm kéo đến.
Trong khi ấy, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết vẫn chậm rãi đi dạo, chỉ trỏ, cười cười nói nói trong Băng Phong phường, giống như hoàn toàn không hay biết đã xảy ra chuyện gì.
Dường như hoàn toàn không hay biết mình đã bị cuốn vào cơn giông bão.
Bên trong phường thị, nhóm tu sĩ nhận được tin tức, lập tức tụm năm tụm ba, ngồi cạnh nhau trong mật thất, trong trà lâu, trong quán rượu. Bọn họ hạ thấp giọng, vẻ mặt đầy nghiêm túc, đang thảo luận xem nên giết người cướp của như thế nào…
Trong khi ấy, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết vẫn đang chậm rãi đi dạo trên đường, thậm chí để cho đám người trong lòng có quỷ kia có đủ thời gian chuẩn bị, sắp xếp nhân thủ, mà hai người còn nghênh vào bước vào trong trà lâu.
Trà lâu này tên là Đông Nhật Hương.
“Hoan nghênh hai vị khách quý đã ghé thăm, hai người có muốn nếm thử Tuyết Liên Trà của quán chúng ta không?” Tiểu nhị bước lên nhiệt tình chào đón làm người ta không đành lòng từ chối.
Hai người Lý Thủy Đạo bước vào Đông Nhật Hương, tìm một vị trí trong sảnh lớn rồi ngồi xuống.
Hương trà lan tỏa trong không khí, mùi thơm của Tuyết Liên Trà khiến người ta say mê.
“Tuyết Liên Trà của khách quan đây.” Một gã tiểu nhị bưng cái khay đi tới, trên khay có hai chén trà. Nhưng có một điều kỳ lạ là gương mặt của gã này lộ rõ vẻ khẩn trương, rõ ràng là trong lòng có chút bất an, bứt rứt.
Bởi vì… trà này có độc!
Chưởng quầy đã mua một loại kịch độc từ trong phường thị của Ngũ Độc Môn. Nghe nói loại độc dược này có thể độc chết bất cứ tu sĩ nào Dung Linh Cảnh nào.
Gã biết điều đó nên mới căng thẳng như vậy…
-Truyện YY-