Ở bên trong sơn cốc, Hạ Nhược Tuyết nắm chặt Huyết Hồn Châu trong tay, nàng cũng dùng nó để nhanh chóng khôi phục lại pháp lực. Tuy pháp lực của nàng hùng hậu vượt xa Lý Thủy Đạo, nhưng chỉ chốc lát nữa, bọn họ sẽ rơi vào một cuộc chiến cực kỳ hung hiểm, nàng cần phải duy trì trạng thái mạnh nhất của mình.
Đối mặt với những lời chiêu hàng ở bên ngoài sơn cốc, Hạ Nhược Tuyết chỉ quay đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trong mắt mang theo dấu hỏi.
Khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ nhếch, lóe lên một nụ cười lạnh, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
Một lát sau, một giọng nói của nữ tử chợt vang lên ngoài sơn cốc, âm điệu ngập tràn phẫn nộ: “Các người thật to gan, không ngờ lại dám tu luyện ma công? Hôm nay tam đại thế gia của Băng Phong lĩnh chúng ta nhất định phải diệt trừ các ngươi!”
Đối phương không còn dụ dỗ chiêu hàng, trực tiếp thay đổi chiến thuật, dùng những lời lẽ cực kỳ đanh thép để nói với hai người Lý Thủy Đạo, thậm chí còn chủ động tiết lộ thân phận của bọn họ…
Trong một sơn cốc vô danh, với rừng cây rậm rạp phủ kín, trực tiếp hình thành một tấm chắn thiên nhiên. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống bên dưới, khắc họa một chuỗi quang ảnh loang lổ trên mặt đất, mang đến một bầu không khí thần bí cho toàn bộ khu sơn cốc này.
Năm tên tu sĩ, ba nam hai nữ đang bay lơ lửng ngay trên lối vào sơn cốc.
Cố Thiên Tường có thân hình cao lớn, mái tóc đen như mây.
Cố Thanh Vân có tướng mạo tuấn mỹ, trong ánh mắt để lộ ra một tia nhạy bén, trời sinh đã có gương mặt hòa nhã, dễ gần, chỉ cần người này khẽ mỉm cười một cái, cũng có thể làm người đối diện cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cố Phi Long có chút thô kệch, mày rậm mắt to, thoạt nhìn khá là phóng khoáng.
Hàn Tử Yên xinh đẹp động lòng người, trên người mặc một bộ váy dài màu tím, tựa như tiên tử giáng lâm trần gian. Đôi mắt nàng sáng ngời như sao, nhưng gương mặt lại lộ ra một tia khí tức lạnh lùng, xa rời nhân thế.
Tiết Hàn Sương mặc áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng.
Chỉ nghe Cố Thiên Tường hô lớn: "Chỉ cần hai vị đạo hữu chịu giao Phượng Hoàng Lưu Ly ra, chúng ta sẽ thả các ngươi rời đi."
Giọng nói ấy một mực quanh quẩn trong sơn cốc...
Cố Phi Long và Cố Thanh Vân cũng ở một bên phụ họa, nói gần nói xa, nói bóng nói gió, chỉ đơn giản là bọn họ không muốn tổn thương đến tính mạng, chỉ cầu tài vật, coi như đây là dáng vẻ của một tên thổ phỉ nhã nhặn.
Nhưng người bên trong sơn cốc lại im lặng thật lâu, không hề đáp lại, chỉ có âm thanh cơn gió nhẹ nhàng lướt qua lá cây. Tình huống này làm sắc mặt của ba tu sĩ Cố gia có chút khó coi, gần như không thể nhẫn nhịn được nữa...
Hàn Tử Yên lạnh lùng nói: "Các vị đạo hữu, xem ra người này đúng là kẻ không thức thời."
Tiết Hàn Sương thoáng suy tư một lát mới ôm quyền nói: "Phỏng chừng Tiết Băng Thành của gia tộc ta đã bị hại, thủ đoạn của hai người này rất tàn nhẫn, tuyệt đối không thể lưu! Tiết gia ta không cần chiến lợi phẩm nữa, chỉ cầu báo thù cho Tiết Băng Thành thôi."
Nghe vậy, Hàn Tử Yên và ba gã tu sĩ của Cố gia lập tức nở nụ cười đầy ý vị. Chỉ nghe Cố Thiên Tường đưa mắt nhìn Hàn Tử Yên, nói: "Chân Ngọc Đường vốn là sản nghiệp của Cố gia ta, đương nhiên khối Phượng Hoàng Lưu Ly kia phải thuộc về Cố gia ta, những chiến lợi phẩm còn lại chúng ta chia đều."
"Ba vị Cố gia ca ca đòi hỏi quá nhiều rồi. Vậy đống chiến lợi phẩm kia, có thể ưu tiên cho tiểu muội chọn trước một kiện hay không?" Hàn Tử Yên mở miệng nói, giọng nói nũng nịu của nàng vô cùng vi diệu, dường như có thể hòa tan trái tim con người.
"Nhường cho ngươi, lỡ ngươi trực tiếp chọn kiện thượng phẩm pháp khí, thì chúng ta còn chia cái gì? Đến lúc đó cứ định giá trước, bốn người chúng ta lại chia đều sau, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt." Cố Phi Long lộ vẻ mặt giảo hoạt nói.
"Ha ha... Theo ta, cứ để Tử Yên cô nương chọn trước một kiện cũng được, nhưng ngươi cần phải đánh trận đầu." Cố Thanh Vân cười hắc hắc nói.
"Tử Yên cô nương, ta thấy ngươi dẫn đầu rất là thích hợp, đồng tham của chúng ta đều được nuôi dưỡng tại Linh Thú viên của gia tộc, chỉ mình ngươi mang theo đồng tham trên người, ngươi có thể phát huy được một thân thực lực, mà chúng ta nhiều nhất chỉ có thể phát huy được một nửa thực lực mà thôi." Cố Thiên Tường cũng nói.
Hàn Tử Yên đưa mắt nhìn sang một nữ tử khác, khẽ cau mày nói: "Có lẽ Hàn Sương sư tỷ cũng mang băng tri chu ở trên người, hay là hai chúng ta cùng đánh trận đầu?"
"Tử Yên cô nương, ngươi nói như vậy là quá đáng lắm rồi, Tiết cô nương đã từ bỏ chiến lợi phẩm, ngươi còn gì để nói nữa?" Cố Phi Long cười nói.
"Hàn Tử Yên! Cho ngươi ưu tiên chọn một kiện thượng phẩm pháp khí, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ để ngươi đi mạo hiểm? Bốn người bọn ta ở đằng sau lược trận cho ngươi, chỉ cần hai người kia dám ngoi đầu lên, thứ nghênh đón bọn họ chính là công kích của bốn người bọn ta, ngươi còn sợ cái gì? Huống chi Băng Tinh Thiên Huyễn Bí Thuật của Tử Yên cô nương tuyệt đối là thần diệu vô song, một khi đánh tới địch nhân chỉ còn cách bó tay chịu trói mà thôi." Cố Thiên Tường tiếp tục khuyên nhủ.
Hàn Tử Yên chau mày, sau khi cân nhắc lợi hại một phen, tới cuối cùng, một kiện thượng phẩm pháp khí trị giá ít nhất cũng là ba ngàn linh thạch đã chiếm thượng phong trong lòng nàng.
Tham lam... luôn có thể làm người ta mất đi lý trí.
Hàn Tử Yên đạp xuống hư không, chậm rãi phi độn lên phía trên sơn cốc. Dáng người của nàng tao nhã, tựa như tiên tử trong băng tuyết, mái tóc dài tung bay theo gió, đôi mắt lóe lên một mảnh sắc bén.
Một con băng tinh hồ điệp đang nhẹ nhàng bay múa sau lưng nàng. Con băng tinh hồ điệp này cực kỳ xinh đẹp, tựa như một tác phẩm điêu khắc từ khối băng tinh thuần khiết, mỗi một bên cánh bướm đều tản ra quang mang mê người.
Nó lướt theo Hàn Tử Yên, đôi cánh nhẹ nhàng tung bay.
Hàn Tử Yên hít sâu một hơi, dùng giọng điệu phẫn nộ la lớn: "Các ngươi thật to gan, không ngờ lại dám tu luyện ma công? Hôm nay tam đại thế gia của Băng Phong lĩnh chúng ta nhất định phải diệt trừ các ngươi!"
Từ giờ trở đi, tình thế đã thay đổi, bọn họ chiến một trận không phải vì cầu tài nữa, mục đích đã biến thành tru tà rồi.
Nàng chủ động làm sáng tỏ thân phận của mình như vậy, cũng đồng nghĩa với trận chiến này không còn một kết cục nào khác, chỉ có thể không chết không ngừng mà thôi.
-apptruyen-