Phía trên mảng huyết vân dày đặc, ba tu sĩ của Cố gia và Tiết Hàn Sương đồng thời vung kiếm trong hư không, kiếm khí phô thiên cái địa, điên cuồng oanh kích sơn cốc bên dưới, không phân biệt địch - ta.
Dường như huyết vân vốn tràn ngập trên bầu trời sơn cốc đã bị hành động này kích thích, chỉ thấy chúng điên cuồng sôi trào lên, như một ngọn lửa bùng cháy, cuồn cuộn bay thẳng về phía bốn người bọn họ.
Bọn họ điều khiển độn quang linh hoạt bay đi, không để cho mình bị cuốn vào trong huyết vân, trong khi kiếm quang trên tay trực tiếp xé rách huyết vân, biến hết thảy hóa thành hư vô.
Huyết vân quay cuồng nhanh chóng bị xé nát triệt để, kiếm quang dứt khoát ngăn cản hết thảy. Chờ đến thời điểm huyết vân hoàn toàn tan đi, sơn cốc đã trở thành một mảnh hỗn độn. Đá vụn và cây cối bị chặt đứt rơi rụng đầy mặt đất, những mảnh vỡ của băng tinh rải rác khắp nơi.
Đây chính là kết quả nhận được sau khi bốn người Tiết Hàn Sương toàn lực thi triển băng tinh kiếm khí.
Cùng thời điểm ấy, ở ngay rìa sơn cốc, hai đạo độn quang phóng lên trời, giống như tia chớp cắt phá đêm đen. Bên trong một đạo độn quang màu máu, Hạ Nhược Tuyết cầm Bạch Cốt Huyết Ma Đao trong tay, huyết quang lập loè trên thân đao, tản ra sát khí khiến tim người khác đập nhanh.
Sâu trong ánh mắt nàng là một mảnh lạnh lùng, băng lãnh vô tình.
Còn trong một đạo độn quang màu xám bạc khác, Lý Thủy Đạo đang cầm Hỏa Độc Phiến với một mảnh hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trên tay, ngập tràn độc khí.
Thân hình hắn thon dài, giữa hai đầu lông mày lộ ra một luồng khí tức âm lãnh, khiến người ta không rét mà run.
Gần như cùng một lúc, ba tu sĩ Cố gia và Tiết Hàn Sương đều biến thành một đạo độn quang, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với hai người Lý Thủy Đạo. Tiếp đó, bốn người đồng thời vung pháp khí trong tay lên, mỗi người chém ra một luồng băng tinh kiếm khí, đi tới quấy nhiễu địch nhân.
Hạ Nhược Tuyết cũng vung Bạch Cốt Huyết Ma Đao lên, chém hai luồng băng tinh kiếm khí hướng thẳng về phía mình thành vô số mảnh nhỏ.
Lý Thủy Đạo cầm Hỏa Độc Phiến trong tay, trực tiếp vung mạnh, hỏa diễm đan xen với độc khí tạo nên một cơn lốc xoáy, đốt băng tinh kiếm khí thành tro tàn, nhanh chóng tiêu tán trong hư vô.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết quyết đoán truy kích, độn thuật kinh người, đuổi theo không bỏ.
Cố Thiên Tường lớn tiếng la lên: "Hiện tại pháp lực của chúng ta đã cạn đáy, không thể đào thoát, chỉ còn cách liều chết đánh một trận!"
Cố Phi Long, Cố Thanh Vân và Tiết Hàn Sương đều gật đầu.
Vừa rồi, vì cứu Hàn Tử Yên bị nhốt trong huyết vân ra, bọn họ đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, đó chính là tiêu hao lượng pháp lực cực lớn, nhằm xé nát một mảnh huyết vân vốn đang tràn ngập trong sơn cốc. Để tới bây giờ pháp lực trong người đã gần cạn đáy, nếu rơi vào quá trình ngươi đuổi ta chạy, khẳng định là pháp lực của bọn họ sẽ khô kiệt trước đối phương, bị hai người truy kích đằng sau dễ dàng xử lý.
Nếu đã biết kết cục như thế, còn không bằng quay đầu lại liều chết chiến một trận, còn có một đường sinh cơ.
Bốn người hạ độn quang xuống, chuẩn bị nghênh đón chiến đấu sắp đến.
Hạ Nhược Tuyết không chút khách khí, lại ném ra hai viên Huyết Tương Đan.
Oành, oành... hai tiếng nổ vang lên, Huyết Tương Đan bắn tung ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã tạo nên hai đám huyết vân cực lớn, lập tức bao phủ cả bốn người bọn họ.
Bên trong huyết vân tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, làm người ta hít thở không thông, thậm chí trong này còn ẩn chứa một luồng huyết độc, khiến tim người ta đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập.
Cố Thiên Tường hét lớn một tiếng: "Giết!"
Nhận được tín hiệu, ba gã tu sĩ của Cố gia không chút do dự, đã nhanh chóng xông về phía Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết. Thân hình ai nầy đều cường tráng, một mực nắm chắc pháp khí trong tay, chuẩn bị quyết một hồi sinh tử.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng ném ra một chiêu Phong Hỏa Viêm Độc, lại nhanh chóng lui về phía sau, nhường chiến trường chính diện cho Hạ Nhược Tuyết.
Cuồng phong, hỏa diễm, khí độc đan xen vào nhau tạo thành một vùng phong hỏa kịch độc, trực tiếp đánh úp về phía ba tu sĩ Cố gia.
Một chiêu này đã đủ cho ba người bọn họ uống sạch một bình rồi.
Lý Thủy Đạo không định dùng tới Cự Linh Độc Hỏa, nói gì thì nói, Hạ Nhược Tuyết cũng cần huyết thực.
Hạ Nhược Tuyết cầm Bạch Cốt Huyết Ma Đao trong tay, huyết quang lóe sáng trên thân đao. Thân hình nàng cực kỳ linh động, ánh đao như điện, thế công sắc bén. Mỗi một đao đều mang theo sát ý vô tình, làm người ta không rét mà run.
Đối mặt với Phong Hỏa Viêm Độc của Lý Thủy Đạo cùng với công kích hung mãnh của Hạ Nhược Tuyết, ba tu sĩ Cố gia chỉ còn biết toàn lực ngăn cản, pháp khí lóe sáng quang mang...
Trên chiến trường, sát khí ngập tràn, lửa cháy hừng hực, huyết quang lấp lóe, cùng với kịch độc lặng lẽ lan tràn...
Ba tu sĩ Cố gia và Hạ Nhược Tuyết lao vào chém giết chính diện, Lý Thủy Đạo ở một bên lược trận, cũng âm thầm thi triển thủy độc vô hình...
Chờ đến thời điểm độc tính phát tác, đó cũng là lúc ba người kia mất mạng...
Tiết Hàn Sương đạp chân lên một băng tinh tri chu thật lớn, cắm đầu lao nhanh trên mặt đất...
Tốc độ chạy trên mặt đất của băng tinh tri chu cực kỳ kinh người, trực tiếp lướt đi như một cơn gió, nhanh chóng mang theo Tiết Hàn Sương rời khỏi chiến trường, chỉ lưu lại một bóng người lạnh như băng biến mất ở phương xa.
Tiết Hàn Sương chạy rồi. Hơn nữa, nàng ta còn quyết đoán chạy trên mặt đất, chạy dọc theo rừng rậm, căn bản không thể truy kích được.
Ba tu sĩ của Cố gia không thể vứt bỏ tộc nhân nhà mình mà tự tiện chạy trốn một mình được, nhưng Tiết Hàn Sương lại chẳng quan tâm nhiều đến vậy, ở đây chỉ có một người của Tiết gia là nàng, chỉ cần nàng có thể chạy trốn, đương nhiên Tiết gia bọn họ sẽ đứng ở thế bất bại.
Huống chi… Tiết Hàn Sương mang theo đồng tham băng tri chu, cũng tương đương với mang theo một nửa pháp lực có thể điều động bên mình. Trong khi ba tu sĩ của Cố gia lại đưa đồng tham của mình tới nuôi ở Linh Thú viên trong gia tộc, đúng là bọn họ không đủ pháp lực để chạy trốn, nhưng nàng thì khác, còn lâu nàng mới đi đến tình trạng dầu hết đèn tắt...