Thị vệ khom người đáp: "Tuân lệnh, tộc trưởng. Ta sẽ lập tức an bài người đi thông báo cho Hàn Xuân Như đến để điều tra."
Hàn tộc trưởng cau mày, trong lòng phiền muộn vô cùng.
Trụ cột vững vàng của gia tộc, Hàn Tử Yên vừa mới vẫn lạc, trong gia tộc đang lo thiếu tu sĩ có chiến lực cường đại, nếu Dương Phá Thiên chịu quy thuận Hàn gia, như vậy thực lực Hàn gia chẳng những không tổn thất chút nào, ngược lại còn tăng cường trên diện rộng.
Đáng hận thật!
Vẻ mặt Hàn tộc trưởng đầy phẫn nộ.
...
Một đêm của mấy ngày sau, gió lạnh thấu xương, có bốn bóng người đang khiêng một chiếc kiệu đỏ chót vội vã đi về phía trước.
Trong kiệu đỏ, Hàn Xuân Như gắt gao lôi kéo rèm cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn về phía trước.
"Xuân Như tiểu thư, phía trước chính là Quỷ Phật Tự." Giọng nói của tu sĩ dẫn đội vang lên, trầm thấp mà ổn định.
Hàn Xuân Như nhíu mày, trong lòng tràn ngập thấp thỏm và bất an. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngũ thúc, nam nhân mặt quỷ kia chết thật rồi sao?"
Tu sĩ khẽ gật đầu, trả lời: "Chắc vậy, dù sao đó cũng là tin tức từ Ám môn đưa tới."
"Từ trước tới nay, Ám môn kia đều không đáng tin cậy!" Hàn Xuân Như cắn môi, nghi ngờ trong lòng khó mà lắng xuống được.
"Chính vì bọn họ không đáng tin cậy, mới cần chúng ta tự mình đi tới xác nhận lại một phen." Tu sĩ giải thích.
"Vậy nếu hắn còn sống, vậy có phải đêm nay ta sẽ cùng hắn động phòng hay không?" Hàn Xuân Như lộ vẻ mặt chua xót nói.
Tu sĩ kia cười khổ lắc đầu: "Nếu hắn còn sống, thì ngươi nhất định phải đối mặt với hiện thực này. Xét cho cùng, động phòng với hắn sẽ tốt hơn là bị hắn chém. Lại nói, nếu ngươi có thể thu hắn vào khuê phòng, chẳng phải bỗng dưng gia tộc lại có thêm một tu sĩ sở hữu chiến lực cường đại rồi? Tộc trưởng vẫn cố gắng hết sức để thúc đẩy chuyện này, nếu không hắn đâu có phái ngươi đi thám thính tin tức."
Hàn Xuân Như: "..."
"Ta nghe nói trước khi Dương Phá Thiên nọ bị hủy dung, hắn đúng là một nam tử cao to vĩ ngạn, chỉ cần ngươi không nhìn mặt hắn là được rồi." Tu sĩ kia nhắc nhở lần nữa.
Sứ mệnh của gia tộc khiến Hàn Xuân Như bất lực, không thể không đi một chuyến này...
Rất nhanh sau đó, chiếc kiệu đỏ kia đã đi tới bên ngoài ngôi miếu cũ nát...
Khi kiệu đỏ dừng lại, một mình Hàn Xuân Như đi ra, bước chân nhẹ nhàng đạp lên con đường nhỏ dẫn tới Quỷ Phật Tự.
Trong bóng đêm, nàng cảm nhận được một tia mát lạnh, dù đã khoác lên mình chiếc áo cưới thật dày, cũng không thể che đi cái rét lạnh này.
Cánh cửa bên ngoài ngôi miếu đổ nát phát ra âm thanh kẽo kẹt, Hàn Xuân Như bước vào bên trong.
Nàng chỉ có một mình, mọi hành động đều cực kỳ cẩn thận...
Đang nhẹ nhàng tiến tới, đột nhiên nàng phát hiện một chuyện khác thường. Đó là ánh trăng bên ngoài lại trực tiếp ngưng tụ thành chùm sáng, bắn vào trong một tòa viện tử ở nơi này.
Hàn Xuân Như cẩn thận từng li từng tí, đi về hướng đó, lại phát hiện nơi ấy hoàn toàn vắng lặng, không có lấy một bóng người, chỉ thấy ánh trăng chiếu rọi vào trong tiểu viện, làm nổi bật lên bầu không khí u tĩnh của nơi này.
Đột nhiên, những bông tuyết nhẹ nhàng bay giữa trời đêm, lất phất rơi xuống, nhẹ nhàng đọng lại trên đuôi tóc và bờ vai của nàng, hóa thành những giọt nước trong suốt.
Một nam tử đeo mặt nạ màu trắng, mặc vũ y màu trắng xuất hiện trước mặt nàng.
Dáng người hắn cao cao, ánh mắt thâm thúy...
Hắn cầm một thanh trường kiếm trong tay, thân kiếm lóe lên hàn quang, nhẹ nhàng bay múa trong gió tuyết.
Kiếm mang như hoa tuyết bay lên, cắt phá bầu trời đêm, phát ra tiếng kiếm minh thanh thúy.
Hàn Xuân Như cảm nhận được khí tức cường đại tản ra trên người hắn, tựa như đang có một luồng áp lực vô hình, trực tiếp bao phủ lấy nàng. Tim nàng đập nhanh hơn, nhưng nàng cũng không lùi bước. Nàng khôn khéo đứng trước mặt nam tử này, tựa như một tiểu tức phụ điềm đạm đáng yêu.
Chờ tới lúc nam tử ấy thu hồi trường kiếm, hai người đưa mắt nhìn nhau, khí tức đan xen vào cùng một chỗ trong gió lạnh.
Hàn Xuân Như hít sâu một hơi, dũng cảm mở miệng nói: "Dương...Dương đại ca, ta...ta là Hàn Xuân Như, ta... Ta tới để động phòng cùng ngươi."
Thanh âm của nàng có chút run rẩy. Là một nữ tử, muốn nói ra lời này, cần phải có dũng khí rất lớn.
Cũng may hắn đang đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, khiến cho nàng không chân chính nhìn thấy gương mặt quỷ đáng sợ kia, ít nhiều nó cũng làm lòng nàng thấy dễ chịu hơn.
Nhưng theo những lời đồn đại trong gia tộc, Dương Phá Thiên kia dùng đao, sao bây giờ hắn lại dùng kiếm?
Sưu sưu sưu sưu sưu!
Thanh trường kiếm sắc bén nọ đột ngột đâm thẳng vào ngực Hàn Xuân Như, tốc độ cực nhanh khiến nàng vô cùng kinh hãi.
Hàn Xuân Như vốn cho rằng mình sẽ bị một kiếm xuyên tim, nhưng mũi kiếm sắc nhọn của thanh trường kiếm nọ chỉ đâm rách chiếc áo cưới màu đỏ trên người nàng, không hề đụng vào thân thể nàng.
Chỉ thấy kiếm phong nhẹ nhàng vẩy một cái, chiếc áo cưới nọ lập tức rơi ra. Hàn Xuân Như đành phải đứng trong tình trạng như vậy giữa trời gió tuyết, thân thể có chút rét lạnh.
Sau đó, nam tử kia đưa mắt đánh giá Hàn Xuân Như một cái, từ trên xuống dưới, kiếm phong lại vẩy lên, chiếc áo cưới màu đỏ vừa rơi ra, lại một lần nữa bao lấy thân thể của nàng, cũng thuận tiện đưa nàng bước vào một gian thiền phòng.
Phi kiếm màu thủy lam từ bên trong thiền phòng bắn ra, cắm vào đoạn xà nhà bên ngoài. Có một con ngọc thiềm thừ trong suốt long lanh đang nằm sấp trên chuôi phi kiếm, nó lẳng lặng đưa mắt quan sát bốn phía.
Hàn Xuân Như đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nàng lập tức nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí lạ thường mà bản thân chưa bao giờ cảm nhận được này.
"Phu quân..." Hàn Xuân Như nhắm mắt lại, khẽ nỉ non một tiếng, trong lòng đã chấp nhận số mệnh, lặng lẽ nghênh đón giờ khắc này tiến đến.
"Ừm..." Hàn Xuân Như hừ nhẹ một tiếng, nhưng âm thanh này lại nhanh chóng biến mất trong gió tuyết ngoài kia...
Sáng sớm hôm sau, một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thiền phòng chiếu lên thân thể mềm mại của Hàn Xuân Như, cũng thuận tiện chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Nàng từ từ mở mắt, chợt phát hiện bên cạnh mình có tới hai người đang đeo mặt nạ, một người đeo mặt nạ màu trắng, còn một người là nữ tử đeo mặt nạ màu đen.
-Đăng tại apptruyen-