Trong lòng Hàn Xuân Như trào dâng một nỗi bất an. Nàng định đứng dậy, lại phát hiện y phục trên người mình vô cùng lộn xộn...
Đột nhiên, nam tử đeo mặt nạ màu trắng kia mở miệng, giọng nói lạnh lùng tới chói tai: "Quay về nói cho gia chủ Hàn gia biết, chúng ta là Hắc Bạch Song Sát, đêm nay sẽ đi tiêu diệt lũ thổ phỉ tại Băng Phong phường kia."
"Không sai! Ba nhà các ngươi liên hợp lại mở hắc điếm, cướp bóc tán tu qua đường, tội không thể tha thứ, càng không thể nhượng bộ, đêm nay phải tàn sát cả Băng Phong phường, hoàn toàn giải quyết mối họa này cho Tu Tiên giới!" Nữ tử đeo mặt nạ màu đen cũng phẫn nộ nói.
Trong lòng Hàn Xuân Như run lên bần bật, nàng chưa từng nghe nói đến cái tên Hắc Bạch Song Sát này, nhưng Băng Phong phường đúng là phường thị do ba nhà bọn họ cùng nhau xây dựng, cũng là nguồn tài nguyên tu luyện quan trọng nhất của ba đại thế gia tu tiên tại Băng Phong lĩnh, nơi này tuyệt đối không thể mất đi được.
"Băng Phong phường đã được Vân Mãng kiếm phái che chở! Các ngươi làm như vậy là đối địch với thượng tông." Hàn Xuân Như uy hiếp.
"Dù sao chúng ta cũng là tán tu."
"Ta không tin các ngươi dám làm như thế!" Hàn Xuân Như lạnh lùng nói.
Nữ tử đeo mặt nạ màu đen chẳng nói chẳng rằng, lập tức lấy từ trên người ra bốn cái túi trữ vật, trên mỗi túi trữ vật đều thêu một cái tên, một cái tên trong đó khiến trong lòng Hàn Xuân Như chấn động -- "Hàn Tử Yên".
Trong mắt nàng lóe lên một tia kinh hoảng, thì ra Hàn Tử Yên tiền bối đã bị đôi Hắc Bạch Song Sát này giết chết.
Chiếc túi trữ vật này đã đủ để chứng minh lời hai người kia nói là sự thật, càng đủ để chứng minh bọn họ không phải loại người lương thiện.
"Ngươi không phải Dương Phá Thiên, rốt cuộc ngươi là ai?" Hàn Xuân Như nức nở hỏi.
"Bạch Sát trong Hắc Bạch Song Sát." Lý Thủy Đạo tiếp tục lạnh lùng vô tình trả lời.
"Vì sao tối hôm qua ngươi không nói?" Trong giọng nói của Hàn Xuân Như tràn đầy ủy khuất.
"Ngươi cũng không hỏi." Lý Thủy Đạo thản nhiên đáp lại.
"Phu quân hà tất phải nói nhảm với nàng, chúng ta đi thôi." Hạ Nhược Tuyết ở bên cạnh nói, trong âm điệu lạnh lùng của nàng để lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Sau đó, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết trực tiếp điều khiển độn quang rời đi, bóng dáng bọn họ dần dần biến mất ở phương xa.
Chỉ còn một mình Hàn Xuân Như đứng lặng trong thiện phòng, nước mắt tủi thân ào ào chảy xuống. Nhưng bây giờ không phải lúc khóc, nàng phải mau chóng chuyển tin tức này về gia tộc, không được để Băng Phong phường bị đối phương tập kích.
Hàn Xuân Như vội vàng mặc lại y phục, lau khô nước mắt, cũng nhanh chóng rời đi...
Gia chủ Hàn gia nhận được tin khẩn, đêm nay Hắc Bạch Song Sát sẽ tàn sát Băng Phong phường.
Lông mày lão nhíu chặt lại, trong lòng tràn đầy áp lực nặng nề. Lão lập tức phái đặc sứ đi gặp Cố gia và gia chủ Tiết gia, khẩn cấp thông báo tin tức này.
Rất nhanh sau đó, cả ba đại thế gia thuộ Băng Phong Lĩnh đều hối hả điều động cao thủ của bản tộc, khẩn cấp tập kết tại Băng Phong phường, chuẩn bị quyết một trận sinh tử với Hắc Bạch Song Sát.
Màn đêm buông xuống, mây đen dày đặc, trên bầu trời truyền đến từng hồi sấm sét. Gió lạnh gào thét, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, thổi bay y bào của ba nhóm cao thủ.
Bọn họ khoác lên mình một bộ chiến bào màu đen, vẻ mặt đầy nghiêm túc, trong ánh mắt để lộ ra khí phách hào hùng, dù tử chiến cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Lại nói, dù Băng Phong phường này vốn là phường thị do ba nhà bọn họ chung tay xây dựng, nhưng trên thực tế, nó lại thuộc về sản nghiệp của Vân Mãng kiếm phái.
Nếu nơi này bị tàn sát, ba đại thế gia tu tiên bọn họ chẳng những tổn thất thảm trọng, còn có thể bị Vân Mãng kiếm phái hỏi tội, trách cứ, thậm chí là xét nhà diệt tộc.
Thời điểm Hàn gia nhận được tin tức đã là giữa trưa, tuy ngay sau đó, gia chủ của bọn họ đã phái Phi Nha tới đưa tin, nhưng muốn đợi cường viện của Vân Mãng kiếm phái đi tới, ít nhất phải cũng phải chờ đến sáng sớm ngày mai.
Đêm nay… chỉ có thể dựa vào chính bọn họ!
Không khí trên Băng Phong phường trở nên nặng nề dị thường, giống như một hồi bão táp sắp sửa bùng lên. Ánh đuốc chập chờn trên bức tường thành cao lớn, phản chiếu xuống đất những đường quang ảnh, không ngừng lung lay.
Cao thủ của ba nhà phân tán khắp mọi ngóc ngách trong thành, một mực cảnh giác chăm chú quan sát mỗi một động tĩnh dù là nhỏ nhất ở xung quanh, trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang sắc bén, ngón tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Hắc vân áp thành thành sắp vỡ! [1]
[1] : có thể hiểu câu này là quân địch đã đến cửa thành, uy thế như muốn đè sập tường thành.
Tựa như cả Băng Phong phường đều bị một tầng sương mù bao phủ.
Trong cơn gió lạnh điên cuồng gào thét ngoài kia, thi thoảng lại truyền đến những tiếng sói tru ở phía xa xa, làm cho lòng người phát lạnh.
Nhịp tim của các cao thủ ba nhà đã hòa làm một thể với tiếng sấm, tựa như dấu hiệu báo trước cho một cuộc chiến kịch liệt và tàn khốc sắp sửa phát sinh.
Gia chủ Hàn gia đứng trên tường thành, ánh mắt trông về phía xa, cảnh giác ngắm nhìn phương xa trong bóng tối. Lão biết, Hắc Bạch Song Sát sẽ mang đến nơi này một cuộc chiến khốc liệt tanh máu, mà việc bọn họ phải làm chính là toàn lực ứng phó, dốc hết sức bảo vệ cho sự an toàn của Băng Phong phường.
Bóng đêm càng sâu, lôi điện giao hòa, rốt cuộc cơn mưa to trên bầu trời cũng trút cuống.
Nước mưa dội xuống người nhóm cao thủ của ba nhà, làm ướt chiến bào của bọn họ, nhưng không một ai dao động. Ánh mắt bọn họ đầy kiên định và bình tĩnh, lưỡi kiếm lóe sáng hàn quang, tất cả đều nghiêm túc, chuẩn bị nghênh đón trận chiến sinh tử này...
...
Tiết Gia Bảo.
Sau giờ ngọ (Đầu giờ chiều), gia chủ Tiết gia nhận được tin khẩn, biết được Hắc Bạch Song Sát sẽ tập kích Băng Phong phường. Ông ta lập tức hạ lệnh cho các cao thủ trong tộc nhanh chóng tập kết lại, toàn lực bảo vệ sự an toàn của Băng Phong phường.
Nhưng gia chủ Tiết gia cũng hiểu, chuyện thủ vệ gia tộc cũng quan trọng tương tự, tuyệt đối không được lơi lỏng.
Để đảm bảo an toàn cho gia tộc, ông ta quyết định để Tiết Hàn Sương tới phụ trách bảo vệ Tiết Gia Bảo.