apptruyen . pro
Chu Gia Bảo.
Lý Thủy Đạo gặp được tộc trưởng của Chu gia, Chu Thừa Ảnh ở trong này.
Hai nhà Lý, Chu bọn họ vốn có quan hệ minh hữu, Chu gia đã đưa nhóm đệ tử có đồng tham là thằn lằn đến Thiên Trì bảo của Lý gia tu luyện, còn Lý gia lại đưa nhóm đệ tử có đồng tham độc hạt đến Chu gia bảo tu luyện.
Có thể nói quan hệ giữa hai nhà bọn họ cực kỳ thân mật.
Chu Thừa Ảnh nhiệt tình chiêu đãi Lý Thủy Đạo. Hai người ngồi trong phòng khách của Chu gia bảo, thưởng thức trà thơm, trao đổi tình hình gần đây với nhau.
"Lý bảo chủ, ngươi tự mình đến Chu gia là có chuyện gì sao?" Chu Thừa Ảnh mỉm cười hỏi.
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo mỉm cười nói: "Lý Nhất Khánh là nghĩa tử của ta, tính ra thì người chính là lão trượng nhân của ta. Xin hãy nhận một lạy của ta."
"Mau, mau đứng lên! Làm sao có thể như vậy được?" Vẻ mặt Chu Thừa Ảnh lập tức thay đổi, chuyển thành vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng lên tiếng nói.
Dù sao Lý Thủy Đạo này cũng là bảo chủ Thiên Trì bảo, một vị trưởng lão có thực quyền của Lý gia, nếu luận về địa vị, ít nhất hắn cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu bên trong Lý gia. Vậy mà hiện giờ, một người có địa vị cao như hắn lại định khom người xuống bái lạy ông ta, đúng là Chu Thừa Ảnh chỉ nghe thôi đã thấy vô cùng hưởng thụ rồi.
"Chu tộc trưởng, lần này ta tới đây vì có một chuyện nhỏ cần nhờ. Ta muốn thuê một đội xe vận chuyển một ít vật tư sinh hoạt đến Thiên Trì bảo. Hy vọng Chu tộc trưởng có thể hỗ trợ." Lý Thủy Đạo gọn gàng dứt khoát nói.
Chu Thừa Ảnh có chút kỳ quái nhìn Lý Thủy Đạo, tuy trong lòng đầy hoài nghi, nhưng ông ta vẫn thuận miệng đồng ý: "Ha ha ha ha... Ta còn tưởng là chuyện gì chứ? Chút chuyện nhỏ này ngươi không cần lo lắng đâu, ta sẽ an bài một đội xe cho ngươi, mau chóng đưa vật tư đến Thiên Trì bảo."
Không lâu sau đó, Chu gia điều đến một đoàn gồm bảy - tám chiếc xe ngựa đi tới sơn động bí ẩn kia. Đoàn xe này khá là chỉnh tề trật tự, mấy con ngựa rất khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, toàn bộ thùng xe đều trống rỗng.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết lập tức phân công nhau tới chỉ huy những tu sĩ này vận chuyển "vật tư sinh hoạt" trong sơn động lên xe ngựa.
Sau đó, hai người lại tự mình áp giải đội xe, chạy dọc theo quan đạo đi về phía Thiên Trì bảo.
Trải qua hai ngày hành trình, tới cuối cùng đoàn xe cũng thuận lợi đi tới Thiên Trì bảo...
Đêm khuya...
Tộc trưởng An Nguyên Phong của An gia đang tu luyện trong một gian mật thất bí ẩn. Đột nhiên, có tiếng đập cửa truyền đến.
An Nguyên Phong dừng tu luyện, nhanh chóng đi tới đẩy cửa mật thất ra, tiến vào thư phòng. Ba đệ tử của An gia đã chờ đợi bên ngoài thư phòng khá lâu, lập tức đứng dậy hành lễ với ông ta.
"Tất cả ngồi xuống đi." An Nguyên Phong phất phất tay nói.
Ba tu sĩ này toàn thân dính đầy tro bụi, da dẻ tái nhợt, giống như đã rất lâu rồi không nhìn thấy ánh mặt trời. Khí tức của bọn họ cũng hỗn loạn không chịu nổi, thậm chí có người còn bị trọng thương.
"Kết quả thế nào?" An Nguyên Phong lập tức mở miệng, ân cần hỏi han.
Một đệ tử trong đó nhanh nhẹn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái pháp khí trận đồ. Pháp khí trận đồ này có màu vàng sáng, phía trên còn có hình một con bọ cạp màu vàng.
Thượng phẩm pháp khí: Thiên Tính Lang Yên Trận Đồ.
Tên đệ tử này cảm kích nói: "Đa tạ tộc trưởng ban cho bảo vật, cuối cùng chúng ta cũng giết được con yêu thú kia."
Một đệ tử khác nói tiếp: "Không ngờ bên dưới Thiên Hạt cốc lại có một con yêu thú mạnh như vậy, chưa biết chừng phía dưới vẫn còn tài nguyên tu luyện cực mạnh."
"Đúng vậy, chỉ hoàn cảnh có linh khí mới có thể tẩm bổ làm cho yêu thú trở nên cường đại, nếu để cho tông môn biết được..."
"Nếu tông môn biết được, làm gì có phần của chúng ta?" An Nguyên Phong mặt trầm như nước nói.
"Ba đại thế gia chúng ta đã có được loại bảo địa như Thiên Hạt Cốc này, nếu có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau khai phá tài nguyên, cũng tương đương với cùng nhau có được một tòa bí phủ cực lớn, đủ để tộc nhân chúng ta chi dùng cho tu luyện."
"Đáng tiếc, ánh mắt tên Chu Thừa Ảnh kia quá thiển cận, lại đi kết minh với người ngoài. Thật đáng ghét!"
An Nguyên Phong khẽ thở dài một hơi, sau đó ánh mắt sâu kín nói: "Nói là nói là như vậy, nhưng trên thực tế, dù Chu gia không kết minh cùng Lý gia, chúng ta cũng không thể độc chiếm tài nguyên của Thiên Hạt cốc được. Thiên Hạt cốc có ba gia tộc, đây vốn là bố cục mà tông môn cố ý an bài, mục đích chính là để đảm bảo ba gia tộc chúng ta không thể đoàn kết một lòng."
Nói đến đây, ông ta xoay người nói với ba tu sĩ của An gia: "Các ngươi vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi."
Ba gã tu sĩ nọ hành lễ với An Nguyên Phong rồi cáo từ rời đi.
...
Đêm khuya, ánh trăng chiếu lên người An Nguyên Phong đang rời khỏi thư phòng, rọi xuống đất bóng người thon dài của ông ta.
Ông ta đưa mắt nhìn tấm Thiên Hạt Lang Yên Trận Đồ trong tay, vật này chính là trọng bảo của gia tộc, mỗi khi thành viên của gia tộc sử dụng xong, phải đưa về Tàng Bảo khố.
Từ trước đến nay, Tàng Bảo khố của gia tộc An gia đều do một tay An Nguyên Phong tự mình quản lý, đương nhiên vật này sẽ do ông ta tự mình đưa về.
An Nguyên Phong đi qua cửa thư phòng, bước lên một con đường mòn yên tĩnh, hai bên đường mòn là rừng trúc rậm rạp. Gió nhẹ thổi tới, lá trúc phát ra âm thanh xào xạc.
An Nguyên Phong bước dọc theo con đường mòn tiến về phía trước, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm thăm thẳm với vô số những vì sao lấp lánh tô điểm và vầng mặt trăng treo cao, chiếu xuống nhân gian quầng sáng màu bạc.
Đang lúc đi qua một mảnh đất trống, An Nguyên Phong gặp được một tu sĩ tuần tra của gia tộc.
Tu sĩ kia mặc đạo bào màu xanh, vừa nhìn thấy An Nguyên Phong, đối phương lập tức dừng chân lại, hành lễ với ông ta.
"Tộc trưởng đại nhân!" Tu sĩ nọ mở miệng chào hỏi An Nguyên Phong, trong ánh mắt lộ ra vẻ tôn kính nồng đậm.
An Nguyên Phong mỉm cười gật đầu, nói với vị tu sĩ ấy: "Khổ cực rồi, ngươi tiếp tục tuần tra đi. Ta vào từ đường một chuyến, không cần ngươi đi cùng."
Tu sĩ cung kính trả lời: "Vâng thưa tộc trưởng đại nhân."