An Nguyên Phong tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau đó, ông ta đi tới từ đường.
Ngoài cửa từ đường có hai gã thủ vệ. Hai gã thủ vệ Thông Linh cảnh này vừa nhìn thấy tộc trưởng đại nhân xuất hiện, đã lập tức đứng lên thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, tiến lên nghênh đón.
"Tộc trưởng đại nhân, ngài tới nơi này là có điều gì cần phân phó ư?" Một gã thủ vệ hỏi, trong giọng nói tràn ngập kính ý.
An Nguyên Phong mỉm cười gật đầu, rồi mở miệng, bình thản đáp lời: "Không có gì đặc biệt cần phải phân phó. Các ngươi cứ tiếp tục thủ vệ từ đường, duy trì cảnh giác. Ta chỉ đến đây một chuyến, sẽ không ở lâu."
Hai gã thủ vệ cùng đồng thanh nói: "Vâng thưa tộc trưởng đại nhân. Chúng ta sẽ tận chức tận trách, bảo hộ từ đường an toàn."
An Nguyên Phong gật đầu chào bọn họ, sau đó một mình tiến vào từ đường. Ông ta bước tới hậu viện của từ đường, rồi như xe nhẹ chạy đường quen, lại bước vào một gian mật thất bí ẩn.
An Nguyên Phong ứng trong mật thất, bình thản đánh ra một đạo pháp quyết, trên bức tường đá trống không, lại chậm rãi xuất hiện một cái Bát Quái Tỏa bằng thanh đồng. Bát Quái Tỏa bằng thanh đồng này chính là tấm lá chắn cuối cùng để bảo vệ Tàng Bảo khố của gia tộc.
Bản thân vật này chính là một kiện pháp khí trận đạo, chỉ người biết được "Chìa khóa" mới có thể lặng yên không một tiếng động tới mở nó ra.
Đối mặt với khoản tài phú khủng bố như vậy, con người vốn là thứ không đáng tin cậy, tất nhiên phải tự mình thủ vững!
Chỉ có cái Bát Quái Tỏa lạnh như băng này, mới có thể vô tư công chính bảo vệ tài phú của gia tộc.
An Nguyên Phong ấn hai tay lên la bàn, cảm nhận hoa văn và năng lượng đang lưu động bên trên. Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn ấy, sau đó căn cứ theo canh giờ, Thiên can Địa chi cùng với quy tắc của "Chìa khóa", bắt đầu xoay chuyển vị trí của ba chiếc la bàn theo thứ tự.
Theo quá trình chuyển động của An Nguyên Phong, phù văn trên chiếc la bàn từ từ lóe sáng lên, tản ra một luồng hào quang yếu ớt.
Trong mắt An Nguyên Phong xuất hiện một tia nghi hoặc. Ông ta cứ có cảm giác linh quang lóe sáng trên chiếc la bàn hơi khác lạ, có điểm gì đó không đúng, dường như tình huống phát sinh trên Bát Quái Tỏa không giống ngày thường. Nhưng An Nguyên Phong cũng không nghĩ nhiều. Dù sao "Thanh Đồng Bát Quái Tỏa" cũng là một loại pháp bảo trận đạo đẳng cấp cao, ngẫu nhiên có chỗ khác biệt cũng hợp tình hợp lý...
Đột nhiên, An Nguyên Phong cảm thấy dưới chân mình hiện ra một cái hư ảnh Bát Quái Trận. Gần như ngay tức khắc, một luồng lực lượng mênh mông như nước thủy triều đã vọt tới, trói chặt thân thể ông ta lại, khiến ông ta không thể động đậy được.
Bị Bát Quái Khốn Trận khóa chết, dù An Nguyên Phong có thực lực Dung Linh cảnh trung kỳ cũng không thể nổi điều động pháp lực, thân thể một mực đứng yên, không thể di chuyển.
Ông ta dùng hết toàn lực, mới gian nan bật ra được một tiếng gầm rú: "Sao lại thế này?"
Nhưng trong gian mật thất trống rỗng này, không một ai đáp lại, chỉ có lực lượng khốn cấm vô cùng vô tận vẫn đang gia tăng, càng ngày càng trói chặt thân thể ông ta.
Đây là trận pháp bao vây, trói chặt tự mang theo của Bát Quái Tỏa, năng lượng mà nó điều động chính là linh mạch của Thiên Hạt Cốc, cũng tương đương với Bát Quái Tỏa đang dùng thiên địa chi lực tới trấn áp một mình An Nguyên Phong.
Rơi vào tình huống như vậy, dù An Nguyên Phong là một vị cao thủ Thiên Bảng, cũng đừng hòng nhúc nhích được mảy may.
Ông ta như một con muỗi rơi vào trong hổ phách, chỉ biết lặng lẽ chấp nhận số mệnh mà thôi.
Trong ánh mắt An Nguyên Phong tràn ngập vẻ khó tin và khiếp sợ. Ông ta không sao tin được, mình lại bị khốn trận của Bát Quái Tỏa vây khốn.
Chuyện này… hoàn toàn vô lý!
An Nguyên Phong lại cố gắng thử thêm một lần nữa, rồi ngỡ ngàng phát hiện, chỉ dựa vào một mình, ông ta tuyệt đối không thể giải trừ khốn cấm, nhất định phải có lực lượng bên ngoài tới hỗ trợ, mới đủ sức phá vỡ loại trói buộc này.
"Đúng là xui xẻo!" An Nguyên Phong chửi ầm lên.
Mãi đến tận lúc này, ông ta vẫn không nghĩ đến chuyện chìa khóa Bát Quái Tỏa bên trong Tàng Bảo khố của An gia bọn họ đã bị người phá giải, sau đó thiết lập cái mới rồi, ông ta chỉ cho rằng nó bị trục trặc một chút mà thôi.
Xét cho cùng, nếu Thanh Đồng Bát Quái Tỏa bị người khác động tay động chân, còn thay đổi chìa khóa, thì thứ bị kích phát không chỉ có khốn trận, nó sẽ đồng thời bắn ra tín hiệu cảnh báo hồng quang.
Không còn cách nào khác...
An Nguyên Phong đang bị lực lượng khốn cấm bao vây, không thể động đậy được, chỉ có thể mặc kệ hình tượng tộc trưởng của mình, hướng ra bên ngoài cầu viện.
Mà đối tượng ông ta muốn cầu viện lại là hai tiểu tu Thông Linh cảnh đang đứng gác bên ngoài.
"Mau vào!"
"Ta bị nhốt rồi!" An Nguyên Phong la lớn.
Đáng tiếc, không có pháp lực gia trì, tiếng cầu cứu của An Nguyên Phong hoàn toàn không truyền ra ngoài được.
Lại nói, từ trước đến nay, từ đường của gia tộc vốn là trọng địa, vào buổi tối, gần như không có người đi đến nơi này tuần tra, chỉ là thủ vệ ở cửa ra vào mà thôi.
Thêm nữa, ngoại trừ Tàng Bảo khố của gia tộc đã được Bát Quái Tỏa canh giữ, thì ở trong từ đường chỉ còn một đống bài vị của tổ tông, người bình thường đều không có hứng thú với nơi này...
An Nguyên Phong giận đến đỏ bừng cả mặt. Rơi vào đường cùng, ông ta đã không còn để ý tới hình tượng nữa rồi, lập tức hít sâu một hơi, tiếp tục la lớn thêm một lần nữa: "Cứu mạng!"
"Có ai không, cứu mạng!"
"Mau, mau tới giúp đỡ lão phu!"
An Nguyên Phong không để ý đến hình tượng, trực tiếp hô to. Ai cũng không ngờ, đường đường là tộc trưởng lại hô to kêu cứu mạng ngay trong từ đường nhà mình...
Đúng lúc này, An Nguyên Phong nghe được tiếng bước chân. Tiếng bước chân ấy cứ đều đều vang lên, không nhanh không chậm, giống như chủ nhân của nó đang cố ý kéo dài thời gian vậy.
An Nguyên Phong thầm mắng trong lòng, đã đến lúc này rồi còn không mau lại đây cứu ta đi?
"Lại đây, mau đến đây! Ta ở bên này!" An Nguyên Phong lại lớn tiếng thúc giục, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và không kiên nhẫn.
"Ngươi là ai?" Bên ngoài mật thất truyền đến giọng nói đầy tính dò hỏi của một nam tử.
"Lão tử là tộc trưởng nhà ngươi!" An Nguyên Phong kiên nhẫn trả lời. Chỉ thiếu chút nữa, ông ta đã không nhịn được, trực tiếp chửi ầm lên rồi. Nhưng lúc này bản thân đang rơi vào trong khốn cảnh, không nên nổi giận.
-đăng tại apptruyen-