Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 494 - Chương 494: Dưới Ánh Trăng Lạnh, Trên Đỉnh Núi Tuyết!

Chương 494: Dưới Ánh Trăng Lạnh, Trên Đỉnh Núi Tuyết! Chương 494: Dưới Ánh Trăng Lạnh, Trên Đỉnh Núi Tuyết!

Nghe vậy, Hạ Nhược Tuyết lập tức há miệng thật to, nhưng tới cuối cùng, hết thảy chỉ còn lại vẻ mặt như chết lặng...

Triệu Tam Hổ kia vốn là trưởng lão có thực quyền của Triệu gia, cái chết của gã sẽ mang đến một cơn địa chấn cực mạnh cho Hắc Thủy hà này...

Ngay từ đầu, khi tiếp nhận nhiệm vụ, nàng đã hiểu điều đó, chỉ không ngờ chính mình lại được tận mắt chứng kiến hậu quả do cơn địa chấn ấy gây ra.

Một lát sau, Hạ Nhược Tuyết nói với Triệu Linh Nhi: "Ngươi hãy theo ta rời đi, ta không thể ở lại chỗ này quá lâu."

Triệu Linh Nhi ngước đôi mắt đẫm lệ lên, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Hạ Nhược Tuyết nhìn nàng, bình thản nói: "Đi Thiên Trì bảo."

Triệu Linh Nhi hơi ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu...

Nàng và Hạ Nhược Tuyết cùng nhau chôn di thể của Triệu Tử Trung bên trong một sơn cốc u tĩnh, lặng lẽ làm lễ truy điệu, đưa gã về nơi an nghỉ cuối cùng...

Màn đêm buông xuống...

Một mình Lý Thủy Đạo đứng sừng sững trên đỉnh Thúy Bình sơn. Nơi này là điểm cao nhất trong toàn bộ dãy Thúy Bình sơn, quanh năm đều có gió lạnh thấu xương thổi...

Băng Sương động của Thúy Bình sơn ở ngay gần đây, nhưng Lý Thủy Đạo lại không vội đi tới. Hắn quyết định sẽ ở lại nơi này, lĩnh ngộ kiếm ý trước, sau đó mới cân nhắc xem, mình có nên tới thăm dò Băng Sương động hay không.

Khả năng cao là Băng Sương động kia đã có chủ, nếu bên trong có người thủ vệ, hắn cũng không muốn phát sinh xung đột với đối phương.

Hàn nguyệt treo trên cao, rọi xuống đỉnh núi tuyết.

Ánh sáng bạc rơi khắp không gian, biến đỉnh núi tuyết trở thành kỳ cảnh như một chiếc thang trời màu bạc.

Lý Thủy Đạo cầm trường kiếm trong tay, đứng sừng sững trên đỉnh thang trời, sau lưng hắn là một vầng hàn nguyệt.

Dưới ánh trăng lạnh, trên đỉnh núi tuyết.

Đúng là đặt mình vào hoàn cảnh như thế này, Lý Thủy Đạo mới chân chính cảm nhận được ý cảnh hùng hồn trong thiên địa, thậm chí hắn còn có cảm giác bản thân mình đã dung nhập vào trong ý cảnh này rồi, nhưng lại loay hoay chưa tìm được cách đưa thứ ý cảnh ấy vào trong kiếm của mình.

Kiếm là kiếm, người là người, thiên địa là thiên địa...

Hắn cứ đứng như vậy suốt cả một đêm, mãi cho đến lúc bình minh.

Để lĩnh ngộ kiếm ý, Lý Thủy Đạo đã kiên trì đứng trên đỉnh núi tuyết cả một đêm, mặc cho gió lạnh thấu xương như cắt da cắt thịt, mặc cho băng tuyết đông cứng lông mày và mái tóc, mặc cho gió tuyết bao lấy thân thể hắn vào trong.

Hắn khoác chiếc "Bạch Sương Vũ" lên người, có thể chịu đựng được gió lạnh, bởi vậy, dù gió lạnh điên cuồng tập kích, khiến cho nửa thân thể hắn trực tiếp bị gió tuyết vùi lấp đi, hắn vẫn có thể kiên trì được.

Chỉ tiếc… Giữa thiên địa chi ý và kiếm ý vẫn còn cách một cái hào thật lớn.

Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn về phía chân trời màu trắng bạc. Đó là ánh rạng đông, nó tượng trưng cho sự phồn thịnh và tân sinh...

Bất cứ thời khắc nào, thiên địa tự nhiên cũng thể hiện rõ đại đạo, nhưng có mấy người đủ khả năng nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, nhìn mây cuộn mây buông mà có thể lĩnh ngộ được đại đạo?

Muốn có được, nhất định phải luyện kiếm, thậm chí là không ngừng rèn luyện.

Tích lũy mười năm, một lần ngộ đạo.

Nếu tích lũy chưa đủ, ngươi nhìn thiên địa cũng chỉ là nhìn thiên địa mà thôi, cách ngộ đạo còn rất xa...

"Dưới ánh trăng lạnh, trên đỉnh núi tuyết!"

Dù chưa thể ngộ đạo trong một đêm, nhưng một chút ý cảnh thiên địa kia đã lưu lại trong lòng Lý Thủy Đạo, nó giống như một ngọn hải đăng có thể chỉ dẫn cho hắn một con đường để tiến về phía trước.

Chờ đến khi hắn tích lũy đủ, lại bước đến nơi này, có lẽ sẽ nhận được nhiều lĩnh ngộ hơn.

Cứ như thế, tuần hoàn lặp đi lặp lại... Cuối cùng sẽ có một ngày lĩnh ngộ được kiếm ý.

Vốn dĩ kiếm ý rất huyền ảo, có gấp cũng không được, dù Lý Thủy Đạo có đứng ở nơi này đến dưới chân mọc rễ, nhưng không lĩnh ngộ được, vẫn là không lĩnh ngộ được.

So với một chuyện vô nghĩa như vậy, không bằng hắn đi làm chút chuyện thực tế khác thì hơn.

Lý Thủy Đạo nhắm hai mắt lại, hắn đã quyết định đi tới Băng Sương động tìm kiếm băng thi độc, sau đó luyện một viên Hóa Huyết Ma Đan có chứa U Minh Hàn Độc bên trong, dùng nó để độc chết Ma Thiên Cương, giải quyết mối hoạ ngầm này sớm một chút.

Tương lai còn dài, về sau sáng sớm mỗi ngày, hắn sẽ tu luyện Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết một lần, xem như thư cân giãn cốt, thậm chí mỗi tháng, hắn lại đến đỉnh núi tuyết này cảm ngộ một lần.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, khẳng định không tới mười năm, chắc chắn sẽ lĩnh ngộ kiếm ý.

...

Một mình Lý Thủy Đạo phi độn xuống từ trên đỉnh tuyết.

Mũi chân đạp trên băng nguyên tuyết trắng, trên bản đồ hiển thị nơi này là Băng Sương động, nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nơi đều là cánh đồng tuyết mênh mông...

Chuyện này cũng dễ hiểu, vốn dĩ Băng Sương động kia là một nơi có linh mạch, chỉ cần mượn dùng linh mạch tự nhiên của nó, hoàn toàn có thể bố trí nên một trận pháp vĩnh cửu nhằm che lấp đi dấu vết cửa vào.

Lần trước, khi Hạ Nhược Tuyết đi đến nơi này, nàng có thể dễ dàng phát hiện ra cửa vào như vậy, có lẽ vì đám người kia còn đang bày trận, nhưng tới hiện giờ trận pháp đã sớm bố trí xong.

Có đại trận che giấu, đương nhiên cửa động sẽ không lộ diện ra ngoài.

Lý Thủy Đạo lập tức vỗ một cái vào túi trữ vật lấy ra chiếc la bàn phong thủy bằng đồng thau.

Phải biết rằng, trận pháp vĩnh cửu chắc chắn phải có liên quan đến linh mạch, mà linh mạch lại có liên quan mật thiết với phong thủy. Chỉ cần vận dụng kham dư chi thuật [1] của phong thủy, tất sẽ tìm được cửa vào Băng Sương động, thậm chí còn có thể phá trận.

Lý Thủy Đạo cẩn thận quan sát địa hình nhấp nhô chập chùng xung quanh, lại cảm nhận địa khí lưu động, cố gắng tìm được đường đi của linh mạch.

Kim chỉ nam trên chiếc la bàn phong thủy bằng đồng thau khẽ lay động, trực tiếp chỉ dẫn phương hướng tiến lên cho Lý Thủy Đạo.

Dọc theo chỉ dẫn của la bàn, hắn cẩn thận tìm kiếm mọi dấu hiệu ở xung quanh, rất nhanh đã nghe được tiếng nước chảy róc rách...

-Hãy đọc tại apptruyen-

-----------------

[1] : kham dư thuật, tức tướng địa thuật, tục xưng là phong thủy thuật, vốn là một môn huyền thuật lâu đời được ghi chép trong lịch sử, cũng là một loại phương thuật chiêm tướng (bói quẻ, quan sát) địa hình, hoàn cảnh, kết cấu, hướng đặt của dương trạch (chỗ ở của người sống) và âm trạch (mộ táng người chết) từ đó đo lường, suy đoán ra cát hung tốt xấu.

Bình Luận (0)
Comment