-Hãy đọc tại truyện yy-
Triệu Tử Trung thở dài một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc hận.
"Hạ tỷ tỷ, ngươi muốn đi thật sao? Ngươi đi rồi, chúng ta sẽ nhớ ngươi lắm." Triệu Linh Nhi nói.
Hạ Nhược Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Triệu Linh Nhi, dịu dàng nói: "Tiểu muội muội, thiên hạ không bữa tiệc nào không tàn, chỉ biết nói lời đa tạ hai vị mà thôi."
Triệu Tử Trung gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: "Hạ cô nương, vậy chúng ta sau này gặp lại."
Hạ Nhược Tuyết cảm kích nhìn bọn họ, trong lòng xúc động vô vàn.
Nàng biết, bọn họ không bao giờ còn có thể gặp lại nhau được nữa. Trước khi rời đi, nàng cúi người thật sâu, sau đó dứt khoát quay người bước thẳng.
Hạ Nhược Tuyết cũng không trực tiếp phi hành rời khỏi làng chài nhỏ này, vì không muốn hành động đó của mình làm dân chúng hoảng sợ, nàng đi bộ rời khỏi nơi này, nhanh chóng bước vào một cánh rừng rậm rạp.
Khu rừng rậm này cách khá xa làng chài nhỏ ấy, Hạ Nhược Tuyết mới vỗ túi trữ vật lấy Phượng Vũ Hà Bí ra, nhẹ nhàng khoác nó lên người mình. Phượng Vũ Hà Bí tản ra một mảnh quang mang rực rỡ, bao bọc cả người nàng vào trong đó.
Thân hình Hạ Nhược Tuyết hóa thành một luồng độn quang năm màu, trực tiếp bay lên trời, nhanh chóng biến mất trong cánh rừng rậm nọ.
Nhưng … ngay lúc nàng vừa mới bước lên độn quang, từ xa xa đã trông thấy làng chài nhỏ đang bị một ngọn lửa lớn thôn phệ.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, chiếu đỏ cả bầu trời.
Hạ Nhược Tuyết không chút do dự, lập tức điều khiển ngũ thải độn quang, một lần nữa bay trở về làng chài nhỏ ấy.
Khi nàng trở lại làng chài nhỏ, thảm trạng ở nơi này lập tức hiện ra trước mắt. Chỉ thấy một nhóm tu sĩ áo đen đang tùy ý tàn sát người dân. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, máu thịt văng khắp chốn…
Thôn trang vốn yên bình tươi đẹp là thế, hiện giờ lại tràn ngập trong mùi máu tanh nồng nặc.
Huyết Luyện Thần Quang!
Một luồng huyết quang thô to lập tức chiếu về phía một tên tu sĩ áo đen, chỉ trong thời gian ngắn sau đó, gã này đã thành một bộ xương khô.
Nhìn thấy tu sĩ cao giai Dung Linh cảnh xuất hiện, đối phương lại không chút do dự, trực tiếp ra tay với đám người mình, nhóm tu sĩ áo đen này vô cùng hoảng hốt, luống cuống, cả đám chỉ biết đứng tại chỗ nhìn nhau, không biết hiện giờ nên làm gì.
Hạ Nhược Tuyết bay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hung ác đảo qua tất cả đám tu sĩ áo đen bên dưới, lạnh giọng nói: "Rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao phải tàn sát cả thôn này?"
Đám tu sĩ áo đen bên dưới đã sớm sợ vỡ mật cả rồi.
Phải biết rằng, ở trong gia tộc, bọn họ đều là một đám phế vật thuộc chi thứ, ngày thường chỉ biết ngoan ngoãn đi làm mấy việc thấp hèn, hiện giờ phải đối mặt với lửa giận ngập trời của một nhị giai tu sĩ, cả đám đều sợ hãi không biết phải làm sao.
Chỉ thấy một gã tu sĩ trong đó lắp bắp nói: "Gia... Gia tộc phái chúng ta tới xử lý làng chài nhỏ này. Bọn họ nói phải đuổi hết đám người họ Triệu ở đây đi, như vậy họ Tần chúng ta mới có thể... mới có thể ở lại."
"Các ngươi đuổi người như vậy sao?" Trong tay Hạ Nhược Tuyết lập tức xuất hiện một thanh Bạch Cốt Cự Đao, huyết quang lượn lờ trên thân đao, tạo hình cực kỳ khủng bố.
"Nếu đám tiểu nhân không giết người lập uy, sao mấy tên họ Triệu này chịu rời đi chứ? Nếu Đại Tiên muốn quản chuyện này, chúng ta sẽ lập tức rời đi, mong Nữ Tiên chớ làm khó đám phế vật chúng ta." Một tên tu sĩ áo đen vội vàng giải thích.
"Không sai, chúng ta là tu sĩ của Hắc Thủy hà Tần gia, kính xin cô nương giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó đám tiểu tu chúng ta. Chúng ta tu vi yếu đuối, không khác gì phàm nhân!"
"Đúng vậy, xin cô nương giơ cao đánh khẽ, chúng ta sẽ rời đi ngay."
...
Trong mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên một tia lãnh khốc.
Tần gia nói xua đuổi, bọn họ liền giết người phóng hỏa.
Đối mặt với cường giả, bọn họ khúm núm, hiểu đạo biết lễ, nhưng đối mặt với kẻ yếu, bọn họ lập tức ức hiếp làm nhục, hoàn toàn không coi đạo lý, lễ nghĩa ra gì.
Nên giết!
Hạ Nhược Tuyết không chút lưu tình, lập tức thi triển Huyết Luyện Thần Quang.
Chỉ thấy một cột sáng màu máu xuất hiện, cùng với đó là tia chớp màu đỏ đậm nhanh chóng ngưng tụ trong tay nàng, hình thành nên một màn sáng màu máu cực kỳ khủng bố, trực tiếp bao phủ cả đám tu sĩ mặc áo đen kia.
Nhóm tu sĩ áo đen hoảng sợ hét lên, nhưng sự chống cự của bọn họ chẳng hề mang đến một chút tác dụng nào.
Huyết Luyện Thần Quang của Hạ Nhược Tuyết trực tiếp xuyên thấu thân thể bọn họ, biến bọn họ thành xương khô.
Một màn khủng bố này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi sợ hãi...
"Hu hu hu..." Đám thôn dân kêu rên không ngớt, chỉ biết ôm lấy thân nhân đã chết của mình mà đau đớn không chịu nổi.
Triệu Linh Nhi ôm huynh trưởng trong tay, gương mặt ngập tràn nước mắt. Trên người ca ca Triệu Tử Trung của nàng đầy vết kiếm đâm, máu tươi nhuộm đỏ áo bào. Nước mắt Triệu Linh Nhi rơi xuống mặt huynh trưởng, giọng nàng run rẩy không ngừng: "Ca ca, huynh không được bỏ rơi muội!"
Hạ Nhược Tuyết đi đến bên cạnh Triệu Linh Nhi, nhìn dáng vẻ thương tâm muốn chết của đối phương, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ và áy náy. Nàng nhẹ nhàng vươn tay, khẽ vuốt tóc Triệu Linh Nhi, tròng lòng rất muốn nói một câu an ủi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Nhóm thôn dân xung quanh nhao nhao xúm lại, tỏ vẻ cảm kích đối với Hạ Nhược Tuyết. Bọn họ thống khổ nói: "Nơi này là địa phương được Triệu tam gia che chở, tu sĩ Tần gia lại có gan đến làm càn, khẳng định là Triệu tam gia sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Tam gia nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!"
Nhóm thôn dân lòng đầy căm phẫn, trong ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ và cừu hận. Bọn họ biết rõ uy danh của Triệu tam gia, tin tưởng gã sẽ báo thù rửa hận cho thôn trang của bọn họ.
Hạ Nhược Tuyết nghe được lời bọn họ nói, trong lòng khẽ động, lập tức mở miệng hỏi một vị lão giả: "Xin hỏi, Triệu tam gia là ai?"
Ông lão kia kiêu ngạo ngẩng đầu, giọng đầy tự hào nói: "Triệu tam gia chính là Triệu Tam Hổ! Trước đây, ngài là cao thủ Địa Bảng, uy danh vang xa, không ai dám chọc. Ngài luôn bảo vệ mảnh đất này của chúng ta. Ngài chính là thủ hộ thần của Triệu thị chúng ta."