apptruyen
Hạ Nhược Tuyết chậm rãi tỉnh lại, phảng phất như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài dằng dặc.
Ánh mắt nàng khẽ nheo lại, từ từ thích ứng với ánh nắng sáng ngời, đang xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào nơi này.
Trong đầu vẫn còn lưu lại một chút mơ hồ, khiến nàng không khỏi cảm thấy mờ mịt, chưa hoàn toàn tỉnh táo được.
Chậm rãi...
Hạ Nhược Tuyết bắt đầu nhớ lại những gì mình đã trải qua.
Nàng nhớ đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, khi mình vừa chém chết Triệu Tam Hổ xong, cơ thể quá đỗi mệt mỏi, lại bị độc tố của đồng tham con cóc đang ẩn sâu trong thân thể kia tập kích, cuối cùng mới lảo đảo rơi xuống Hắc Thủy hà...
Tới hiện tại, dường như nàng đã thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm kia rồi. Nhưng thân thể bủn rủn và mệt mỏi lại khăng khăng nhắc nhở nàng, độc tố vẫn chưa được hoàn toàn loại bỏ.
Hạ Nhược Tuyết đưa mắt nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình đang nằm trong một thôn chài nhỏ yên tĩnh.
Tầm mắt nàng lướt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một con sông rộng lớn...
Đây là Hắc Thủy hà!
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt sông, làm gợn lên từng con sóng nhỏ.
Những căn phòng bên trong làng chài này đều dựa vào núi, xây dựng theo một khuôn mẫu đơn giản là ngói đỏ và tường trắng, khắp nơi đều tản ra hơi thở giản dị mà ấm áp.
Lúc này, nhóm ngư dân đang bận rộn sửa lại lưới đánh cá, bọn họ dùng nó để dựa vào nước, uống nước [1]...
[1] : nguyên văn 靠水吃水 – kháo thủy cật thủy, câu này có nghĩa là căn cứ vào điều kiện mình đang có để thích ứng, sinh tồn.
Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lại di chuyển, hướng về phía căn phòng bên cạnh mình, nơi này được bố trí khá đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ, mang đến cho nàng một chút an tâm.
Tâm trạng của Hạ Nhược Tuyết dần dần bình tĩnh trở lại, hiện giờ nàng phải nhanh chóng giải độc, rồi khôi phục lại pháp lực.
Đúng vào lúc này, từ ngoài phòng truyền đến một tiếng bước chân...
Một thiếu niên với dung mạo tuấn tú, trực tiếp xông vào căn phòng nhỏ này.
"Cô nương, ngươi đã tỉnh." Thiếu niên của làng chài nhỏ vừa thấy Hạ Nhược Tuyết đã tỉnh lại rồi, lập tức lên tiếng ân cần hỏi han.
Hạ Nhược Tuyết thoáng sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt hỏi: "Công tử, y phục của ta được đổi từ lúc nào vậy?"
Thiếu niên làng chài vừa nghe câu này đã hiểu rõ tâm sự trong lòng Hạ Nhược Tuyết, vì thế mới mỉm cười trả lời: "Cô nương đừng lo lắng, là muội muội của ta tới giúp ngươi thay."
Nói xong, thiếu niên làng chài khẽ vẫy vẫy tay, nói: "Muội muội mau tới đây."
Lát sau, một tiểu cô nương vội vàng chạy đến cửa, nàng ngọt ngào cười, rồi mở miệng nói với Hạ Nhược Tuyết: "Tỷ tỷ đã tỉnh rồi."
"Đây là muội muội của ta, Triệu Linh Nhi." Thiếu niên làng chài lên tiếng giới thiệu.
"Tỷ tỷ, là ta đã thay y phục cho ngươi. Ngươi mặc y phục của ta lại rất vừa người.” Giọng nói trong trẻo đáng yêu của Triệu Linh Nhi vang lên, tựa như tiếng chim ca hát trong mùa xuân.
Hạ Nhược Tuyết cảm kích trả lời: "Cái này... Cám ơn Linh Nhi muội muội."
"Đây là ca ca của ta, Triệu Tử Trung." Triệu Linh Nhi lại lên tiếng giới thiệu.
Hạ Nhược Tuyết vội vàng ôm quyền nói tên của mình: "Ta tên là Hạ Nhược Tuyết, đa tạ ơn cứu mạng của hai vị."
"Vì sao Hạ cô nương lại ngã xuống giữa sông?" Triệu Tử Trung dò hỏi.
Hạ Nhược Tuyết nhướng mày, nhất thời thực sự không biết nên trả lời đối phương như thế nào. Bởi vì đôi huynh muội này họ Triệu, mà người nàng vừa giết lại chính là Triệu Tam Hổ.
"Ai..." Hạ Nhược Tuyết khẽ thở dài một hơi. Tới cuối cùng, nàng đành phải viện một lý do: "Ta không nhớ được nữa. À đúng rồi... Không biết vật phẩm trên người ta đang ở nơi nào?"
Triệu Tử Trung mỉm cười nói: "Hạ cô nương cứ yên tâm, đồ của ngươi ta đều thu giúp ngươi cả rồi."
Chỉ thấy Triệu Linh Nhi nhanh nhẹn quay người, đi tới góc phòng, mở một cái hòm gỗ ra, bên trong có đặt một bộ y phục bằng tơ lụa màu đen đã bị hư hại cùng với một cái túi trữ vật màu đen nhánh. Nàng cầm hai thứ này đi đến bên cạnh Hạ Nhược Tuyết, cười nói: "Hạ tỷ tỷ, đây là đồ của ngươi."
"Đa tạ, cái kia... Hai vị có thể ra ngoài một chút hay không? Ta... có lẽ ta nên thay một bộ y phục mới." Hạ Nhược Tuyết cân nhắc một thoáng, lại mở miệng nói.
Hai huynh muội nhìn nhau cười cười, rồi nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.
Sau khi hai người đó rời đi, Hạ Nhược Tuyết vội vàng lấy một bình thuốc màu vàng từ trong túi trữ vật ra.
Tuy nàng không phải tu sĩ Ngũ Độc môn, nhưng lúc bình thường luôn ở bên cạnh Lý Thủy Đạo, coi như mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng biết đạo lý ngũ hành tương sinh tương khắc.
Lúc trước, loại kịch độc mà nàng trúng phải chính là cáp mô thủy độc, dựa theo ngũ hành thổ khắc thủy, chỉ cần hiện giờ nàng phục dụng dược vật hành thổ trong bình thuốc màu vàng này là có thể giải được độc.
Vừa rót dược tề vào trong miệng, Hạ Nhược Tuyết lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn ra. Tiếp đó, nàng lại lấy một viên Thanh Mộc Hồi Xuân Đan từ trong túi trữ vật ra, cũng cầm một viên Huyết Hồn Châu trên tay.
Rất nhanh, một mảnh hồng quang mơ hồ lập tức lượn lờ quanh người nàng, theo đó, pháp lực, tinh huyết đều nhanh chóng khôi phục...
Nửa canh giờ trôi qua, Hạ Nhược Tuyết chậm rãi mở to mắt, lúc này chiến lực trong cơ thể mười phần đã khôi phục được tám, nàng quyết đoán cởi bộ trang phục thôn chài bình thường trên người ra, thay một bộ trường bào bằng tơ lụa màu đen vào, khẽ vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài màu đen, chỉ trong nháy mắt, khí chất đã thay đổi, trở nên thần bí mà uy nghiêm khó tả.
Hạ Nhược Tuyết đẩy cửa phòng, đi ra bên ngoài, bước vào làng chài nhỏ.
Nhóm thôn dân xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
Triệu Tử Trung và Triệu Linh Nhi cũng trông thấy nàng, cả hai vội vàng từ đằng xa chạy đến. Hạ Nhược Tuyết thi lễ thật sâu với hai người, nhẹ giọng nói: "Đại ân của hai vị, không lời nào có thể cảm tạ hết được. Xin hai vị hãy nhận một lạy của ta."
"Hạ cô nương quá khách khí rồi."
"Hạ tỷ tỷ đừng nói như vậy."
"Chỉ sợ ta phải rời đi rồi." Hạ Nhược Tuyết trịnh trọng nói.
"Hạ cô nương vội vã muốn đi như vậy sao?" Triệu Tử Trung còn muốn lên tiếng giữ lại.
Hạ Nhược Tuyết kiên quyết lắc đầu nói: "Triệu huynh, Triệu muội, ta... Không thuộc về nơi này, đa tạ hai vị."