Ánh mắt Triệu Tam Hổ trở nên hung ác, trường kiếm trong tay lóe hàn quang.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người bọn họ rất xa, Triệu Tam Hổ không thể dùng khoái kiếm chém giết Hạ Nhược Tuyết, nhưng vẫn có thể dùng phi kiếm quấy rối.
Phi kiếm đi theo con đường linh động quỷ dị, tốc độ cũng không tính là nhanh. Nếu dùng phi kiếm tấn công, kiểu gì nữ nhân này cũng sử dụng tấm chắn màu đen kia tới ngăn cản, nhưng chỉ cần quấy nhiễu, làm cho nàng ta liên tục tiêu hao pháp lực, không thể dụng tâm trừ độc chữa thương đã đủ rồi.
Làm như vậy, gã chẳng cần dùng kiếm giết chết, chỉ cần độc cũng có thể độc chết nàng ta.
Đang lúc Triệu Tam Hổ đang muốn tế ra phi kiếm, đột nhiên Hạ Nhược Tuyết lại ngẩng đầu! Ngay sau đó, nàng trực tiếp ném ra một viên Huyết Tương Đan.
Theo tiếng nổ mạnh truyền đến, huyết vân và khói độc lập tức tiếp xúc với nhau. Nói chính xác hơn là hai luồng lực lượng, gồm khí tức huyết tinh tràn ngập bên trong huyết vân, cùng với khí tức âm lãnh tản ra bên trong sương độc, vừa trực tiếp đâm sầm vào nhau...
Triệu Tam Hổ cũng không định nhảy vào bên trong huyết vân.
Người xưa có câu ‘giặc cùng đường chớ đuổi, chó cùng đường chớ đánh’. Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại, gã chỉ cần giữ vững tư thế, đứng ở phía xa xa, cũng đủ để nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.
Chẳng cần làm gì nhiều, cứ tích tiểu thắng, chờ đến lúc đại thắng là đủ.
Nghĩ như vậy, Triệu Tam Hổ lập tức đưa ra quyết định, chuẩn bị lui về phía sau, một lần nữa chui xuống Hắc Thủy hà chờ đợi, chỉ cần ở trong Hắc Thủy hà, coi như gã đã đứng ở thế bất bại rồi, cần gì phải mạo hiểm nữa?
Nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên một luồng quang mang màu vàng sáng lại bắn ra từ bên trong huyết vân.
Luồng quang mang này cực kỳ rạng rỡ, tựa như ngọn lửa được cơn gió phụ trợ, vừa xuất hiện đã bùng lên nhanh chóng, trực tiếp chiếu sáng cả cánh rừng.
Triệu Tam Hổ lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ lao tới, trói chặt lấy mình, không sao nhúc nhích nổi.
Trong nháy mắt tiếp theo, thiên địa biến ảo, Triệu Tam Hổ cùng với con đồng tham của mình đã đi tới một biển cát mênh mông, bao la bát ngát.
Thượng phẩm pháp khí: Thiên Hạt Lang Yên Trận Đồ.
Đây là con át chủ bài Lý Thủy Đạo đặc biệt đưa cho Hạ Nhược Tuyết để bảo vệ tính mạng.
Khi Hạ Nhược Tuyết gặp phải địch nhân quá mạnh mẽ, bản thân không thể chống lại được, nàng có thể tế trận đồ này ra, vây địch nhân vào trong trận, còn mình lập tức quay người chạy trốn, dùng nó để bảo toàn tính mạng.
Vấn đề là giờ phút này Hạ Nhược Tuyết đang trúng độc rất nặng, trong khi tấm trận đồ kia chỉ đủ sức giữ đối phương ở lại trong vòng mười hơi thở. Với khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, dù muốn, nàng cũng chạy không được xa, chỉ có thể quyết một trận tử chiến!
Trong mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên hồng quang, trên mặt tràn đầy sát ý điên cuồng. Nàng lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một viên đan dược, nhanh chóng nhét nó vào trong miệng, nhai hai - ba cái rồi nuốt xuống, sau đó lại dứt khoát nhảy vào Thiên Hạt Lang Yên Trận Đồ.
Lại nói, Thiên Hạt Lang Yên Trận Đồ vốn là một kiện pháp khí trận đạo, cần tu sĩ ở bên ngoài không ngừng rót pháp lực vào duy trì trận pháp bên trong. Nếu không có người chủ trì, trận pháp sẽ tự động sụp đổ sau mười nhịp hô hấp.
Hơn nữa, ngay khi trận pháp sụp đổ, nếu bên trong xuất hiện tình huống chiến đấu kịch liệt, kiện pháp khí trận đạo giá trị hơn vạn linh thạch này sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt.
Hạ Nhược Tuyết đã hạ quyết tâm chiến một trận định sinh tử với đối phương, bởi vậy, mười hơi thở là đủ rồi!
Thiên Hạt Lang Yên Trận Đồ vốn đang lơ lửng giữa không trung, lại chậm rãi rơi xuống, cuối cùng rơi vào một đám cỏ xanh dưới đất, đè bẹp một mảnh cỏ xanh...
Sau mười hơi thở, trận đồ ầm ầm nổ tung, một luồng huyết vân nồng đậm phóng lên trời. Hạ Nhược Tuyết cầm Bạch Cốt Huyết Ma Đao trong tay, lại một lần nữa xuất hiện bên ngoài, trên người huyết quang lượn lờ, sát khí lẫm nhiên.
"Ha ha ha ha..." Nàng cất tiếng cười sảng khoái, trong tiếng cười để lộ ra một loại cuồng ngạo, không hề sợ hãi.
Bàn tay Hạ Nhược Tuyết còn dính một đống huyết tương, đây chính là thứ còn sót lại sau khi Triệu Tam Hổ và linh oa của gã chết đi.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng cười điên cuồng của Hạ Nhược Tuyết chợt im bặt, nàng há miệng ho khan không ngừng, đầu váng mắt hoa. Là cáp mô độc đã phát tác toàn diện trong cơ thể nàng, khiến ý thức trở nên mơ hồ, thân thể vô cùng suy yếu.
Phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này!
Nếu còn nấn ná lâu hơn để người của Triệu gia tìm đến, nàng vốn là một nữ ma đầu trong mắt bọn họ, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Hạ Nhược Tuyết lảo đảo chạy trốn khỏi hiện trường, ai ngờ bàn chân vừa trượt một cái, lại ngã xuống Hắc Thủy Hà.
Nước sông mang theo nàng bập bềnh bập bềnh trôi đi, trong nháy mắt, ý thức lại dần dần chìm vào hắc ám...
Hạ Nhược Tuyết nghĩ đến Lý Thủy Đạo...
Nam nhân kia...
Nàng sắp chết rồi...
Chỉ sợ hắn còn chưa biết...
Hoặc là hắn đã sớm dự liệu được ngày này...
Quá tuyệt tình!
Trong lòng Hạ Nhược Tuyết tràn ngập cay đắng...
Nàng cũng không biết vì sao mình lại trở nên điên cuồng như thế...
Có lẽ đây là khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, khiến cho mạch suy nghĩ của Hạ Nhược Tuyết trước khi chết, trở nên đặc biệt rõ ràng, nhưng cũng khiến cõi lòng nàng tràn đầy chua xót.
Sau đó, ý thức lập tức chìm vào trong bóng tối...
...
Phải nói rằng từ trước đến nay, Lý Thủy Đạo vẫn không ủng hộ chuyện Hạ Nhược Tuyết giết người vì tu luyện ma công.
Hắn để nàng đi làm sát thủ, không chỉ để giải quyết khát vọng và nhu cầu giết người của nàng, còn hi vọng tổ chức sát thủ kia có thể gánh vác một phần nhân quả thay nàng.
Nếu đã kiên trì lựa chọn con đường máu tanh này, thì phải tự mình gánh vác nhân quả. Lý Thủy Đạo không có hứng thú, cũng không có ý định tới giúp nàng gánh chịu.
Sau khi Lý Thủy Đạo thăng cấp đến Dung Linh cảnh, trong tay nắm kỹ nghệ, hắn thực sự ngứa ngáy không chịu nổi nữa, lại cần phải có được "Huyết Hồn Châu", lúc này, mới cùng Hạ Nhược Tuyết đi Vân Mãng sơn một chuyến, theo nữ nhân này giết chóc một phen.
Sau khi trở về, đương nhiên là Lý Thủy Đạo không thể tiếp tục đi theo giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ sát thủ nữa, nếu nàng chết trong nhiệm vụ ám sát, âu cũng là nhân quả nàng phải gánh chịu mà thôi...
Dù sao hung thủ giết người, sớm muộn gì cũng sẽ bị giết.
-apptruyen,pro-