apptruyen
Ngược lại với bọn họ, Hạ Nhược Tuyết có dáng người cao ngất, đang mặc chiếc váy dài màu đen nhẹ nhàng tung bay theo gió, trên tay cầm một thanh Bạch Cốt Huyết Ma Đao kia, lại trực tiếp xông lên, tung hoành ngang dọc trong mảng huyết vân như cá gặp nước.
Nhờ huyết vân yểm trợ, không một thanh phi kiếm nào có thể chân chính chém trúng nàng, tất cả những gì bọn họ nhìn thấy chỉ là một con yêu ma, thoắt ẩn thoát hiện, tung hoành vô địch.
"Rốt cuộc nữ nhân này đang ở đâu!?"
"Ở trong huyết vân này, chúng ta hoàn toàn không thể cảm nhận được địch nhân!"
"Mau phóng độc vân!"
"Vô dụng! Tiện nhân kia là nhị giai tu sĩ!"
Tiếng kêu la thảm thiết của nhóm tu sĩ liên tục vang lên, bọn họ lại bị một nữ nhân đánh cho hoàn toàn không thể phản kháng.
Bọn họ miệt mài giãy giụa trong huyết vân, bọn họ hốt hoảng la lớn, nhưng không một phương thức nào có thể trợ giúp bọn họ chạy thoát khỏi ma chưởng của Hạ Nhược Tuyết.
"Cầu xin ngươi hãy tha cho chúng ta!"
"Ta vẫn còn người nhà đang đợi ta trở về!" Một tu sĩ khác tuyệt vọng la lớn, nhưng thân thể gã vẫn nhanh chóng khô quắt đi...
"Vì sao? Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?"
"Trời ơi! Ta không muốn chết!" Một vị tu sĩ hét lên, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Pháp khí của người này đã bị Bạch Cốt Huyết Ma Đao phá hủy, thân thể của gã cũng đang bị Huyết Luyện Thần Quang hút thành thây khô.
"Cứu mạng! Có ai mau tới cứu chúng ta!"
Tiếng la hét của nhóm tu sĩ vang lên, bên trong tràn đầy tuyệt vọng và bất lực. Dù ánh mắt bọn họ vẫn lộ ra một niềm khát vọng vô tận đối với sinh mệnh, nhưng tới cuối cùng, tất cả chỉ còn lại một nắm tro tàn không còn sự sống.
Tĩnh mịch là chốn quy tụ cuối cùng...
Hết thảy mọi đấu tranh đều là phí công vô ích.
Huyết vân tan đi...
Dưới đất là một đống thi hài.
Những bộ xương này đều là xương khô của tu sĩ Triệu gia, trên mặt bọn họ tràn ngập khó tin và thống khổ không sao chịu nổi. Bọn họ đã từng là tinh anh của Tu Chân giới, nhưng dưới huyết vân của Hạ Nhược Tuyết, tất cả chỉ như một đám gà đất chó sành.
Hạ Nhược Tuyết đứng giữa những bộ thi thể này, tựa như Tử Thần áo đen đang đi thu gặt sinh mệnh.
Một bộ, hai bộ, ba bộ...
Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết đảo qua đống thi thể dưới đất, hàng lông mày hơi nhíu lại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất an.
Hình như thiếu mất một bộ...
Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Mặt sông Hắc Thủy hà vốn yên lặng không chút gợn sóng, lại đột nhiên nổ tung, bắn lên một con sóng lớn ngút trời. Cùng thời điểm ấy, một con linh oa cực lớn với thân hình nhợt nhạt, như ẩn như hiện, trực tiếp từ dưới đáy sông nhảy vọt lên.
Thân thể của nó khổng lồ mà mập mạp, làn da ướt sũng, không ngừng lóe ra một mảnh quang mang màu xanh lục. Triệu Tam Hổ mặc áo trắng, đang đứng trên lưng linh oa, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng, thanh trường kiếm trên tay gã lóe lên một tia hàn quang, không nói không rằng đã chém thẳng về phía Hạ Nhược Tuyết.
"Ộp!" Linh oa mở miệng, bắn ra một tiếng rống to.
Tưởng như đó là một tiếng kêu bình thường, nhưng loại sóng âm đặc thù ấy lại khiến phản ứng của Hạ Nhược Tuyết thoáng chậm lại một nhịp. Chờ đến thời điểm nàng phản ứng lại, một kiếm của đối phương đã đâm xuyên thân thể nàng rồi.
Nhất Kiếm Trảm Lãng, Khứ Chi Bất Hoàn!
(Một kiếm chém sóng, đi không quay lại!)
Đây là chiêu cơ bản nhất, cũng là một chiêu hung hãn nhất của 《 Linh Oa Trảm Lãng Kiếm Quyết 》.
Yếu quyết của nó chỉ là một chữ: nhanh!
Kiếm Trảm Trường Không, Như Phong Quá Xuyên.
(Kiếm chém trời cao, như gió vượt sông)
Thanh phi kiếm nọ vừa đâm thủng ngực Hạ Nhược Tuyết, đã nghe từ trên không trung phát ra một tiếng kiếm minh bén nhọn. Ngay sau đó, thanh kiếm kia vòng lại, một lần nữa chém thẳng xuống người nàng.
Đang đang đang đang đang đang...
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Nhược Tuyết với lồng ngực vừa bị phi kiếm xuyên thủng, vẫn có thể nhanh chóng phản ứng lại. Nàng vội vàng tế ra một kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm. Tấm thuẫn đen nhánh lóng lánh linh quang, trực tiếp xuất hiện, gắt gao bảo vệ quanh thân Hạ Nhược Tuyết.
Trong nháy mắt tiếp theo, kiếm quang đâm sầm vào tấm thuẫn, phát ra một tiếng kim loại va chạm chói tai.
"Tìm chết!" Hạ Nhược Tuyết hung hăng vung tay lên, một vòng Huyết Ma Chân Luân dài tới ba trượng gào thét bay tới.
Phù phù.
Triệu Tam Hổ và linh oa vội vàng nhảy vào bên trong Hắc Thủy hà sâu không thấy đáy.
Huyết Ma Chân Luân chém hụt rồi... (chém cái tịch mịch)
Hạ Nhược Tuyết mở to hai mắt nhìn tới. Đến tận lúc này, nàng mới ý thức được tình huống hiện tại, có dòng Hắc Thủy hà ở đây, coi như Triệu Tam Hổ kia đã đứng ở thế bất bại rồi.
Bây giờ ngực nàng đã trúng một kiếm, sinh mạng nguy trong sớm tối, trong khi Triệu Tam Hổ nọ vẫn còn hoàn hảo, chưa tổn hao gì, và bất cứ lúc nào, gã cũng có thể nhảy từ dưới sông lên đánh lén nàng.
Lồng ngực không ngừng chảy máu, khiến Hạ Nhược Tuyết không kịp nghĩ quá nhiều.
Oành!
Một viên Huyết Tương Đan lập tức nổ tung, huyết vân lại một lần nữa bao phủ. Sau khi huyết vân tiêu tán, Hạ Nhược Tuyết đã biến mất không còn tung tích.
Con linh oa cực lớn lại nhảy lên mặt nước, Triệu Tam Hổ mặc áo trắng, lạnh lùng đưa mắt nhìn bóng người đang chạy trốn phía xa.
Hôm nay, nữ kia chắc chắn phải chết!
Trước ngực nàng không chỉ trúng kiếm, còn trúng kịch độc. Chỉ cần gã một mực đứng ở phía xa xa, nắm chặt thời điểm ra tay, không để để nữ nhân này có thời gian chữa thương giải độc, chắc chắn có thể giết chết được nàng!
Linh oa vừa lên bờ, lập tức phun ra một luồng độc vân màu thủy lam. Mảnh sương độc nọ nhanh chóng bành trướng lan tràn ra ngoài, hướng thẳng về phía Hạ Nhược Tuyết, điên cuồng đuổi giết nàng.
Trong khói độc tràn ngập một mùi tanh hôi nồng nặc cùng với kịch độc trí mạng.
Hạ Nhược Tuyết đang ở bên trong rừng rậm. Hiện giờ nàng không chạy trốn nữa, bởi vì vết thương do kiếm và độc tố đang lây lan trong ngực. Nàng biết nếu tiếp tục chạy, chỉ khiến thời gian tử vong của mình bị đẩy lên nhanh hơn thôi.
Nàng bóp nát một viên Huyết Hồn Châu, huyết dịch màu đỏ tươi tuôn ra, nhanh chóng bổ sung thể lực và huyết dịch cho nàng, thương thế trên thân thể cũng nhanh chóng khép lại, nhưng thủy độc thiềm thừ đang lây lan trong người lại không thể hoàn toàn loại bỏ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Cùng thời điểm ấy, độc vân của linh oa đang chậm rãi tới gần...