Từ đường là biểu tượng của gia tộc, là nơi cất giữ bài vị của tổ tiên, cũng là thực thể chịu tải lực ngưng tụ của gia tộc.
Đạo lý trên thế gian đều tương thông với nhau...
Hủy diệt từ đường của một gia tộc hoặc đốt rụi gia phả của một gia tộc là có thể làm tín niệm đoàn kết của một gia tộc bị tổn thương trầm trọng, như vậy có thể phá hủy đao ý, kiếm ý của một tu sĩ, làm cho tu vi của hắn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hay không?
Dù Ma Thiên Cương đang tham gia buổi tế tự của gia tộc, nhưng trong lòng gã lại đang nghiền ngẫm về sự huyền bí của tu luyện.
Khi buổi tế tự kết thúc, Ma Thiên Cương rời khỏi từ đường gia tộc, vừa mới đi ra, đã thấy một vị trưởng bối trong gia tộc tới tìm gã, vẻ mặt nặng nề nói: "Thiên Cương à, ngươi đừng quên, một năm sau vẫn còn một trận quyết đấu sinh tử đang chờ ngươi."
Ma Thiên Cương nhíu mày, hỏi: "Người đang nói đến Lý Thủy Đạo kia sao? Hắn làm sao vậy? Hắn đã chết rồi ư?"
Vị trưởng bối nọ lắc đầu, vẻ mặt thoáng lộ ra một tia sầu lo: "Không, người kia có thiên phú dị bẩm, hai ngày trước hắn đến Ngũ Độc môn thỉnh giáo Kiếm Quyết Xà Hoàng về kiếm đạo. Sau khi ra về, Kiếm Quyết Xà Hoàng khen ngợi hắn không dứt miệng, thậm chí còn nói nếu hắn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, là đủ khả năng chiến thắng ngươi."
Ma Thiên Cương nghe đến đó, thân thể thoáng run rẩy một chút, nhưng thực sự không nhịn được, gã lập tức ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha... Thật tốt quá, hắn càng mạnh càng tốt!"
Vị trưởng bối của Ma gia kia cũng nở nụ cười đầy tán thưởng...
Ông ta cố ý nói việc này cho Ma Thiên Cương biết, vì hi vọng vị hậu bối đệ tử ưu tú này có thể cảm nhận được "Áp lực", từ đó mà nhanh chóng tăng trưởng thực lực của mình lên.
Và hiển nhiên, biểu hiện của gã hoàn toàn làm ông ta vừa lòng.
Đỉnh núi tuyết tại Thúy Bình sơn, một mực cao vút trong mây, tựa như một con cự long nguy nga đứng lặng dưới thương khung bát ngát.
Gió lạnh gào thét bay qua, bao phủ cả ngọn núi tuyết này trong một mảng màu trắng bạc.
Chỉ có mấy gốc cây khô lẻ loi trơ trọi, đang đứng sừng sững trên cánh đồng tuyết trắng xoá, tựa như một vị khách lữ hàng cô tịch giữa trời đông giá rét.
Lý Thủy Đạo đang ngồi xếp bằng trên một tảng nham thạch, hắn mặc một bộ đạo bào màu xanh, ống tay áo tung bay theo gió, trong tay cầm một cuốn công pháp bản chép tay, phía trên có ghi đầy những nội dung tinh túy về kiếm pháp của 《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》.
Hàng chân mày hơi nhăn lại, ánh mắt hắn cực kỳ chuyên chú đảo qua từng trang giấy trên tay...
Gió lạnh thấu xương lướt tới, bông tuyết lả tả tung bay, rơi xuống trên người Lý Thủy Đạo, hóa thành từng mảnh băng tuyết trong veo óng ánh.
Xung quanh hắn hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi và âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống đất của những bông tuyết bé nhỏ kia. Dường như đỉnh núi tuyết này đã trở thành một nơi tu luyện hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài của riêng một mình hắn.
Lý Thủy Đạo nhắm hai mắt xuống, khẽ hít sâu một ngụm không khí rét lạnh, cảm nhận khí tức của đỉnh núi tuyết xung quanh.
Từ từ, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được sự rét lạnh của đỉnh núi tuyết, cũng khiến cho thân thể dần dần dung nhập vào hoàn cảnh của nơi này, trực tiếp hòa làm một thể với không gian xung quanh.
Sau khi rời khỏi Ngũ Độc môn, Lý Thủy Đạo lập tức đi đến nơi này.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất với hắn chính là lĩnh ngộ kiếm ý, những chuyện khác đều không quan trọng...
Dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng.
Có thể độc chết Ma Thiên Cương là tốt nhất, nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp bản thân không độc chết được địch nhân. Bởi vậy Lý Thủy Đạo nhất định phải cam đoan, nếu bị ép lên võ đài chiến đấu, hắn vẫn có thể chiến thắng người kia một cách quang minh chính đại.
Lúc trước, tu vi của Lý Thủy Đạo vốn cao hơn Ma Thiên Cương một đại cảnh giới, muốn giết gã là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, hai người đang cùng ở một cảnh giới, hắn lại không thể tùy tiện sử dụng đòn sát thủ là “Cự Linh Độc Hỏa” trong tay mình, muốn chiến thắng Ma Thiên Cương một cách quang minh chính đại cũng không dễ dàng.
Lý Thủy Đạo vươn tay, cất bản sao của bộ công pháp《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》kia vào trong ngực, sau đó trực tiếp rút Băng Phong Tuyết Vũ Kiếm tới, thân kiếm tản ra một luồng khí tức rét lạnh, tựa như thân kiếm đã hòa làm một thể với băng tuyết ở xung quanh rồi.
Hắn đứng trên đỉnh núi tuyết, mặc cho gió lạnh gào thét, mặc cho bông tuyết tung bay, chỉ bình thản nhắm hai mắt lại, để bản thân đắm chìm trong ý cảnh thiên địa này...
Từ từ, hắn bắt đầu diễn luyện 《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》, từng chiêu từng thức...
Thời gian nhanh chóng trôi đi, đã tới ban đêm rồi...
"Dưới ánh trăng lạnh, trên đỉnh núi tuyết."
Đây là hoàn cảnh thích hợp nhất để lĩnh ngộ "Thái Âm kiếm ý".
Hiện giờ, Rừng Đàm kiếm ý của Lý Thủy Đạo đã bị Kiếm Quyết Xà Hoàng dùng một kiếm triệt để phá hủy rồi. Nhưng đương nhiên, nội tình kiếm đạo của hắn vẫn còn ở đó, chỉ cần tìm được một cái "Hạch tâm" mới, là có thể một lần nữa nắm giữ "Kiếm ý".
Đây chính là cơ hội!
Lý Thủy Đạo đã hạ quyết tâm, nếu không lĩnh ngộ "Thái Âm kiếm ý", hắn sẽ không rời đi đâu hết, kể cả khi chính mình bị chôn vùi trong gió tuyết ở nơi đây...
Trăng sáng treo cao, ánh trăng như thủy ngân trút xuống, làm ngọn núi tuyết bên dưới sáng bừng lên, rực rỡ vô cùng.
Một mình Lý Thủy Đạo vẫn miệt mài vung kiếm giữa khung trời gió tuyết lạnh lùng...
Chiêu thứ nhất, Băng Ảnh.
Chỉ thấy thân hình hắn cấp tốc di động như một luồng băng ảnh, kiếm chiêu trên tay lại nhanh chóng xẹt qua như băng nhận, kéo theo hàn khí lạnh thấu xương.
Chiêu thứ hai, Tuyết Vũ.
Lại thấy thân thể của hắn nhẹ nhàng bay bổng như những bông tuyết trên trời, kiếm chiêu lập tức biến ảo trở nên linh động mà ưu nhã.
Tựa như trong màn mưa kiếm ấy, đang có vô số những bông tuyết nhẹ nhàng tung bay, mỹ lệ mà trí mạng.
Kiếm chiêu trên hắn chém ra lưu loát sinh động tựa như nước chảy mây trôi, gần như không tìm được một sơ hở nào, khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Một chiêu này và "Phi Tuyết Loạn Vũ" trong《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》đều có vẻ độc đáo riêng, thậm chí hai chiêu còn có thể dung hợp lại làm một.
Lý Thủy Đạo đã luyện thành "Phi Tuyết Loạn Vũ" càng phức tạp hơn, cho nên có thể dễ dàng luyện được một chiêu này.
-apptruyen-