-Đọc tại truyệnyy. pro-
Lại nói,《 Rừng Đàm Kiếm Đạo 》 kia vốn không tương thích với Thái Âm pháp lực sinh ra trong quá trình tu luyện《Tiên Thiềm Khí》, bởi vậy không cần biết hắn tu luyện bao lâu cũng rất khó đạt được thành tựu.
Mà 《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》 và 《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》lại tương thích cao độ với 《Tiên Thiềm Khí》, bởi vậy chỉ trong thời gian cực ngắn, chúng đã hòa hợp cùng một chỗ, thậm chí còn diễn sinh ra Lãnh Nguyệt Hàn Sơn kiếm ý.
Nếu lúc trước, hắn nghe lời Lam Hoa Ảnh đi tu luyện 《 Linh Oa Trảm Lãng Kiếm Quyết 》, chỉ e hiện giờ kiếm thuật còn tệ hơn cả nữ nhân này.
Bởi vậy, nếu Đinh Ngọc Phượng đọc cuốn bút ký kia dựa trên góc độ luyện khí, nói không chừng nàng có thể đưa ra một vài ý kiến mới mẻ cho Lý Thủy Đạo.
Đinh Ngọc Phượng cẩn thận lật xem quyển sách này, vẻ mặt càng ngày càng thêm nghiêm túc, thậm chí nàng còn buông quyển sách xuống, bước đi thong thả tại chỗ, khẽ nhíu mày suy tư...
Hiển nhiên, nội dung trên bản đạo thư này đã kích phát một ít linh cảm nào đó của Đinh Ngọc Phượng rồi...
Trong lòng Lý Thủy Đạo cũng bắt đầu cảm thấy mong đợi hơn.
Thật lâu sau đó, Đinh Ngọc Phượng với vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Lý đạo hữu, quyển đạo thư này đã làm ta nhớ tới một bộ bí thuật cực kỳ tà dị."
"Là bí thuật gì?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Hoạt Thi Khôi Lỗi Bí Thuật." Hai mắt Đinh Ngọc Phượng sắc bén như điện nói.
"Sao Đinh cô nương lại nói như vậy?" Ánh mắt Lý Thủy Đạo cũng lóe sáng, vội vàng lên tiếng hỏi.
Tuy ở bên trong cuốn 《 Bát Quái Dịch Kiếm 》này, hắn cũng nhiều lần nhắc tới "Kiếm kỳ", nhưng chưa từng nói những kiếm kỳ này chính là "Thi khôi" do băng thi tạo thành.
Có thể nói, ý nghĩa chân chính được Lý Thủy Đạo viết trong cuốn sách này chính là hai chữ "Dịch kiếm", mà đã nhắc đến đánh cờ, đương nhiên cần phải có "Quân cờ".
Vấn đề là nội dung Lý Thủy Đạo truyền tải vốn được đặt trọng điểm tại "Nước cờ" trong quá trình đánh cờ, nhưng khi đọc đạo thư, Đinh Ngọc Phượng kia lại trực tiếp liên tưởng đến phương thức chế tạo nên "quân cờ", thậm chí nàng còn nói một câu trúng đích, trực tiếp nhắc tới "Hoạt Thi Khôi Lỗi Thuật"…
Không hổ là luyện khí đại sư, góc độ nhìn nhận vấn đề của nàng tuyệt không giống người thường.
Đinh Ngọc Phượng vừa đi vừa nói: "Thủ pháp chế tạo kiếm khôi được lưu truyền trên thế gian này tuyệt không nằm ngoài hai loại, một là cơ quan khôi lỗi, hai là hoạt thi khôi lỗi. Ban đầu ta vốn cho rằng, kiếm kỳ được nhắc tới trong "Bát Quái Dịch Kiếm" này chính là cơ quan khôi lỗi, nhưng trong sách lại nói đến đoạn "Kiếm kỳ" có thể dùng kiếm ý tới điều khiển công kích. Đó tuyệt đối không phải thứ mà cơ quan khôi lỗi có thể làm được, cho nên nó nhất định phải là hoạt thi khôi lỗi!"
"Lý đạo hữu, chẳng lẽ ngươi cũng nghiên cứu hoạt thi chi thuật?" Trong mắt Đinh Ngọc Phượng lộ ra một tia đề phòng.
Lý Thủy Đạo lắc đầu: "Ta không nghiên cứu, cũng không có truyền thừa liên quan."
Nghe được câu trả lời này, Đinh Ngọc Phượng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dịu giọng nói: "Những kẻ nghiên cứu hoạt thi khôi lỗi đều không phải hạng người lương thiện. Bọn họ không hề cố kỵ chuyện giết người luyện thi khôi. Mà dựa theo kiếm lý được nêu ra bên trong cuốn 《 Bát Quái Dịch Kiếm 》 này, có lẽ người biên soạn nên cuốn sách ấy đang có ý muốn lấy người sống đã lĩnh ngộ được kiếm ý để luyện chế thành hoạt thi kiếm khôi. Làm như vậy, khả năng khống chế kiếm ý của kiếm khôi càng thêm trôi chảy, uy lực cũng tăng trưởng trên diện rộng..." Nói tới đây, Đinh Ngọc Phượng lập tức lộ vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng cảnh cáo: "Lý đạo hữu, ngươi nhất định phải cẩn thận, người cho ngươi cuốn kiếm phổ này tuyệt không đơn giản!"
Nghe Đinh Ngọc Phượng phân tích, trong lòng Lý Thủy Đạo cũng cảm thấy run sợ hãi hùng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hắn lập tức nhớ lại vị tiền bối cao nhân vừa là thầy vừa là bạn kia, vị kiếm tu Nạp Hư cảnh "Băng Tuyết Kiếm Sư" ấy vẫn một mực không chịu lộ diện, nhưng suốt những ngày tháng qua, đều không hề giữ lại, còn cực kỳ khẳng khái chỉ đạo cho hắn phương thức lĩnh ngộ kiếm ý của《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》.
Tới hiện giờ hắn mới hiểu, có lẽ ngay từ đầu, đối phương đã không có lòng tốt rồi…
Vốn dĩ lúc trước, Lý Thủy Đạo từng có dự định, sau khi lĩnh ngộ được Lãnh Nguyệt Hàn Sơn kiếm ý, hắn sẽ đi thẳng đến Băng Sương Động, báo tin vui này cho Băng Tuyết Kiếm Sư, đồng thời cũng dùng thực lực vừa gia tăng trên diện rộng của mình để đánh bại tám "Kiếm kỳ", rồi xâm nhập vào trong huyệt động đi gặp "Băng Tuyết Kiếm Sư", cảm tạ lão nhân gia đã chỉ điểm cho mình.
Tới hiện giờ, trong lòng lại cảm thấy mình cực kỳ may mắn, may mắn vì hắn đã gặp được Đinh Ngọc Phượng từ sớm, đồng thời cũng tiến hành "giao lưu" với nàng, nếu không, để hắn lỗ mãng tiến vào Băng Sương động, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được...
Đương nhiên suy luận của Đinh Ngọc Phượng và suy đoán của hắn cũng chưa chắc đã là sự thật.
Nhưng loại chuyện này thà tin là có, tuyệt không thể tin là không...
Huống chi, trên thế giới này làm gì có chuyện một người xa lạ vừa mới quen, còn chưa trực tiếp gặp mặt lần nào, lại yêu thích mình một cách vô duyên vô cớ như vậy...
Lý Thủy Đạo càng nghĩ càng cảm thấy Đinh Ngọc Phượng nói có lý, hắn tuyệt đối không thể đi Băng Sương Động nữa!
"Đinh cô nương, đa tạ ngươi đã nhắc nhở, lòng ta cảm kích vô cùng." Lý Thủy Đạo đột nhiên kéo tay Đinh Ngọc Phượng tới, trong lòng cảm kích không thôi, vui mừng nói.
Đinh Ngọc Phượng: "..."
Bịch, bịch, bịch...
Tim như đánh trống, mặt như hồng triều (thủy triều đỏ).
Lý Thủy Đạo chỉ nắm một cái lại lập tức buông lỏng tay ra, khiến Đinh Ngọc Phượng có chút u buồn vô cớ xen lẫn với một chút mất mát vu vơ...
Cứ như vậy, hai người im lặng đứng bên nhau trong huyệt động...
Thời gian như ngừng lại.
Cuối cùng vẫn là Đinh Ngọc Phượng lên tiếng trước, chỉ thấy nàng cắn môi, thoáng có chút ngượng ngùng nói: "Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, trên mặt hắn cũng mỉm cười.
Bọn họ tâm linh tương thông, không nói thêm một câu nào nữa, chỉ lặng lẽ gánh lên vai nỗi hoài nghi và cảm tình vừa nhen nhóm, cùng nhau rời khỏi đỉnh núi tuyết Thúy Bình sơn...