"Ai... Thôi được, ta sẽ dạy cho ngươi một môn Thiết Ngọc Pháp." Đinh Ngọc Phượng thở dài nói, nếu nàng đã nói, sẽ truyền thụ vài thủ pháp luyện khí đơn giản cho đối phương, thì đương nhiên phải giữ lời hứa.
"Thiết Ngọc Pháp?" Lý Thủy Đạo nhíu mày, sao hắn cứ có cảm giác cái tên này hơi là lạ nhỉ?
Đinh Ngọc Phượng thấy vậy lập tức mở miệng giải thích: "Thiết Ngọc Pháp chính là một loại thủ đoạn luyện khí được lưu truyền từ thời thượng cổ. Nghe nói ban đầu cái tên này được hình thành do người cắt ngọc dùng các loại vật phẩm sắc nhọn như dao, rìu, cưa… để biến viên ngọc thô ban đầu thành những hình dạng khác nhau."
Lý Thủy Đạo gật đầu công nhận.
Theo cách nhìn của hắn, Bổ Thiên Pháp kia chính là in ấn 3D, mà Thiết Ngọc Pháp này lại là máy cắt bàn. Tuy hai loại thủ pháp luyện khí ấy rất tinh diệu, nhưng những thủ pháp luyện khí khác cũng có thể làm được tương tự như chúng, và thứ có giá trị chân chính lại là bí quyết chữ "Hóa" bên trong luyện khí pháp.
Chỉ nghe Đinh Ngọc Phượng tiếp tục nói: "Thiết Ngọc Pháp này lấy linh làm lưỡi dao... dùng để tô điểm cho vật thể, chớ để nó đông cứng lại..."
Lý Thủy Đạo liên tiếp gật đầu, đợi sau khi Đinh Ngọc Phượng nói xong, hắn lại cẩn thận hỏi một vài chi tiết về Thiết Ngọc Pháp.
Sau khi hỏi xong vấn đề này, hắn lại thắc mắc về vấn đề khác: "Ngươi từng nói thủ pháp luyện khí chia làm luyện, dung, bổ, thiết, hóa... Ta muốn biết bí quyết chữ hóa là loại thủ pháp luyện khí gì?"
Đinh Ngọc Phượng nghe đến đó, lập tức sửng sốt, chỉ hận không thể tát cho mình một cái. Sớm biết như vậy nàng tuyệt đối không khoe khoang...
Nàng lộ vẻ mặt đắng chát nói: "Hóa chi quyết tên gọi là Điểm Linh Hóa Chân, nhưng thủ pháp luyện khí này được xếp vào hàng tuyệt mật của gia tộc, dù có đánh chết ta, ta cũng không dám truyền nó ra ngoài!"
"Vậy ư?" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt thất vọng.
Đinh Ngọc Phượng cẩn thận nhìn Lý Thủy Đạo, lúc này nàng đã không còn hy vọng xa vời, không dám mong Lý Thủy Đạo sẽ chỉ điểm "kiếm thuật", chỉ hy vọng hắn có thể bỏ qua cho mình, không tiếp tục truy hỏi về "Luyện khí chi thuật", vậy là nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
"Nếu đây là bí mật bất truyền của gia tộc Đinh cô nương, đương nhiên tại hạ sẽ không miễn cưỡng. Nơi này của ta có một quyển bí tịch kiếm thuật, coi như báo đáp cô nương." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt chân thành nói.
Thấy Lý Thủy Đạo thấu tình đạt lý như thế, Đinh Ngọc Phượng cũng mừng rỡ, vội vàng vươn tay tới tiếp nhận cuốn bí tịch kiếm thuật do Lý Thủy Đạo đưa tới, ngoài miệng cảm kích nói: "Đa tạ Lý đạo hữu đã khẳng khái tặng cho, ta nhất định sẽ nghiên cứu thật kỹ bản bí tịch kiếm thuật này."
Đinh Ngọc Phượng không nhịn được, lập tức nhìn xuống cuốn bí tịch trong tay. Sách tên 《 Bát Quái Dịch Kiếm 》chính là một công pháp viết tay, buộc chỉ.
Mở trang thứ nhất ra: kiếm khôi trạm vị, phân liệt càn khôn chấn tốn, khảm ly cấn đoài, phân chúc thiên địa lôi phong, thủy hỏa sơn trạch, phân kỳ vị, nhi bất trách kỳ hình, loạn kỳ vị, nhi bất loạn kỳ chúc...
(Kiếm khôi đứng thẳng tại chỗ, chia theo tám phương vị càn khôn chấn tốn, khảm ly cấn đoài, phân theo thiên địa lôi phong, thủy hỏa sơn trạch, phân biệt vị trí của nó mà không phân biệt hình dạng của nó, xáo trộn vị trí của nó mà không xáo trộn thuộc tính của nó…)
"Đây là một bộ kiếm trận?" Đinh Ngọc Phượng kinh ngạc hỏi.
Lý Thủy Đạo mỉm cười đáp lại: "Nó không chỉ là một bộ kiếm trận, còn là một bộ kiếm pháp, có mang theo kiếm thuật chi lý."
Nói đúng ra, thứ hắn vừa đưa cho nàng chính là một bộ 《 kiếm thuật bút ký 》.
Phải biết rằng, sau mỗi lần Lý Thủy Đạo đi Băng Sương động giao thủ với tám cây kiếm kỳ, hắn đều thu được rất nhiều lợi ích, chờ đến lúc trở về, hắn sẽ vùi đầu vào tìm hiểu kiếm pháp, ghi chép lại những điều tâm đắc...
Cứ như vậy, lâu dần trên tay hắn sẽ có một quyển bút ký kiếm thuật. Về sau, tự tay hắn lại sửa sang nội dung trong cuốn bút ký ấy một phen, biến nó trở thành cuốn《 Bát Quái Dịch Kiếm 》 hơn ba ngàn chữ này.
Nói cách khác, nó chính là bộ kiếm pháp do Lý Thủy Đạo tự mình sáng tạo, đương nhiên bộ kiếm pháp ấy còn chưa hoàn thiện, vẫn còn trong giai đoạn sáng tạo mà thôi.
Nếu tùy tiện đưa quyển sách này cho một tu sĩ bình thường, để đối phương tu luyện, khẳng định là người nọ chẳng luyện ra thứ gì đâu, bởi vì bên trong cuốn công pháp này vốn không có pháp môn hành khí, chỉ thuần túy là một chút 'Đạo lý' liên quan đến kiếm đạo và trận đạo, nhưng kiếm đạo chiếm đa số mà thôi.
Vốn dĩ đối với những tu tiên giả đỉnh cao, đạo lý trong lòng bọn họ chính là những câu "Châm ngôn đại đạo". Còn đối với phàm nhân, đạo lý trong miệng bọn họ lại chính là mấy lời nói “Vớ vẩn lung tung".
Có thể nói đạo lý do Lý Thủy Đạo tổng kết lại nằm ở giữa hai phạm trù này.
Nghĩa là xen lẫn với những luận điểm của hắn thì nội dung bên trong cuốn bút ký ấy vẫn còn rất nhiều đạo lý đều xuất phát từ trong miệng của tu sĩ Nạp Hư cảnh "Băng Tuyết Kiếm Sư".
Bởi vậy xét về tổng thể, bản "Bát Quái Dịch Kiếm" này là thứ cực kỳ có giá trị tham khảo.
Trên thực tế, Lý Thủy Đạo đưa quyển《 Bát Quái Dịch Kiếm 》do mình tự nghĩ ra cho Đinh Ngọc Phượng với hai mục đích, một là trả lại nhân tình cho đối phương, còn hai là hi vọng sau khi nàng xem qua cuốn này, có thể đưa ra được một ít "Nhận thức chính xác".
Dù trên phương diện kiếm thuật, nàng dốt đặc cán mai, nhưng lại là một luyện khí đại sư có chân tài thực học.
Bởi đạo lý trên thế gian này đều tương thông, nếu một ngày nào đó, đột nhiên Đinh Ngọc Phượng có thể kết hợp luyện khí thuật và kiếm thuật vào cùng một chỗ, nói không chừng kiếm thuật của nàng lập tức có thể đăng đường nhập thất (đi từ nông cạn đến thâm sâu), thậm chí còn không kém hơn hắn.
Đối với việc này, trong lòng Lý Thủy Đạo tràn đầy cảm xúc.
Dù hắn đã đọc qua rất nhiều thứ, nhưng từ đầu đến cuối, công pháp hạch tâm của hắn vẫn là 《 Tiên Thiềm Khí 》, bao gồm cả kiếm thuật, nó cũng được kéo dài ra từ phần gốc rễ này.
Cũng bởi ngay từ đầu, hắn đã làm tốt chuyện chỉnh hợp hệ thống công pháp của mình, cho nên về sau, hoàn toàn có thể làm ít công to.
-apptruyen-