"Chúng sinh đều có Phật tính, đều có thể thành Phật. Ta nguyện lấy lòng từ bi tới phổ độ hết thảy chúng sinh, để chúng sinh rời xa khổ nạn, nhận được giải thoát. Ta nguyện dùng ánh sáng trí tuệ tới chiếu rọi những chúng sinh lạc đường..."
Theo quá trình niệm tụng kinh văn, trên mặt Triệu Linh Nhi dần lộ ra biểu cảm đầy thống khổ, kinh phật đang được tụng niệm cũng không mang đến cho nàng một chút an bình nào trong nội tâm, ngược lại nó còn làm lệ khí trên người nàng càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Những khung cảnh tựa như một cơn ác mộng lập tức tràn vào trong đầu nàng.
Bên bờ Hắc Thủy hà, khói mù dày đặc, mùi máu tanh ngập ngụa trong không khí.
Một đám tu sĩ áo đen với vẻ mặt dữ tợn như hung thần ác sát đang tùy ý làm bậy, bọn họ cầm trường kiếm sắc bén trên tay, điên cuồng giết chóc không hề cố kỵ.
Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hung tàn, không chút lưu tình cướp lấy sinh mệnh của người khác, máu chảy thành sông, thây chất khắp đồng.
Ca ca ruột của Triệu Linh Nhi cũng bị chết trong trận chiến tàn khốc này. Bóng dáng gã càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn trong trí nhớ của nàng, cũng khiến trái tim nàng đau như dao cắt.
Trong lòng Triệu Linh Nhi ngập tràn phẫn nộ và cừu hận, nàng chỉ hận không thể trực tiếp lao tới, bằm thây những tên tu sĩ mặc áo đen hung tàn kia thành vạn đoạn. Nàng cắn chặt răng, trong mắt lóe lên quang mang lãnh khốc, lệ khí tản ra từ trên người, giống như ngọn lửa hắc ám đang hừng hực thiêu đốt nội tâm nàng.
Dù ngón tay Triệu Linh Nhi đang nắm chặt chuỗi tràng hạt, nhưng nàng vẫn không ngăn cản được lửa giận và cừu hận trong lòng.
Nàng cảm nhận được bản thân đang dần dần mất đi khống chế, tựa như có một luồng lực lượng vô hình đang cố gắng dẫn dụ nàng bước đến vực sâu.
Trên mặt Hạ Nhược Tuyết lộ ra vẻ nghiêm túc, chỉ nghe nàng trầm giọng nói: "Tĩnh tâm lại, chú ý tụng niệm kinh Phật. Ngươi nhất định phải khắc chế lệ khí! Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma!"
Cả người Triệu Linh Nhi run rẩy không ngừng, hàm răng nghiến chặt đến “Ken két” rung động, như muốn lao lên cắn xé huyết nhục địch nhân.
Rơi vào trạng thái này rồi, làm sao nàng còn niệm được kinh nữa? Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, Triệu Linh Nhi tất sẽ nhập ma, sẽ bị Tứ Diện Quỷ Vương Đao cắn nuốt.
Thấy tình hình như vậy, thân là sư phụ, Hạ Nhược Tuyết chỉ có thể dựa theo nội dung bên trong《 Quỷ Vương Kinh 》 lớn tiếng đọc lên: " Chúng sinh đều có Phật tính, đều có thể thành Phật. Ta nguyện lấy lòng từ bi tới phổ độ hết thảy chúng sinh, để chúng sinh rời xa khổ nạn, nhận được giải thoát… Ta nguyện dùng con thuyền từ bi, chở chúng sinh vượt qua con sông sinh tử, đi đến bờ bến Niết Bàn…)
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp thế chỗ đệ tử, chủ động tụng niệm kinh Phật, giọng đọc của nàng du dương mà trang trọng, giống như âm thanh của tự nhiên.
Triệu Linh Nhi lẳng lặng ngồi một bên, hai mắt nhắm lại, chuyên tâm lắng nghe tiếng tụng kinh của Hạ Nhược Tuyết.
Phật âm rõ ràng từ từ rót vào nội tâm nàng, khiến cho cõi lòng xao động dần dần bình tĩnh trở lại.
Chịu ảnh hưởng từ tiếng tụng kinh của Hạ Nhược Tuyết, lệ khí vốn vô cùng vô tận trong lòng Triệu Linh Nhi lại dần dần tiêu tán, y như vừa bị một luồng lực lượng vô hình nào đó xua tan.
Triệu Linh Nhi cảm nhận được nội tâm mình đã khôi phục lại trạng thái bình yên và tĩnh lặng, hai đầu lông mày dần dần lộ ra một tia an tường.
Bởi nàng đang nhắm nghiền hai mắt, thần thái an tường, nên hoàn toàn không biết sư tôn của mình đã đến biên giới nhập ma.
Lúc này, hai tròng mắt của Hạ Nhược Tuyết đã chuyển thành một màu đỏ tươi như máu, sát ý - lệ khí vô biên vô hạn đang sôi trào trong mắt, nhưng nàng vẫn dựa theo pháp môn trong 《 Quỷ Vương Kinh 》, tiếp tục tụng niệm kinh Phật.
《 Quỷ Vương Kinh 》 là một bộ công pháp cực kỳ huyền ảo, nhất đao thành Phật, nhất đao thành Ma, tức là Quỷ Vương, cũng là Phật Đà.
Hạ Nhược Tuyết cho rằng "Từ bi Phổ Độ Châm Ngôn" trong 《 Quỷ Vương Kinh 》 không hề ảnh hưởng đến mình, nhưng dấn thân vào mới biết, nàng vẫn đánh giá quá thấp quyển công pháp này.
"...Từ bi phổ độ, phổ độ chúng sinh, nguyện cho hết thảy chúng sinh đều được an bình, đều được giải thoát." Hạ Nhược Tuyết miễn cưỡng niệm ra một chữ cuối cùng, sau đó vội vàng rời khỏi Tiểu Phật đường.
Trong Phật đường chỉ còn lại một mình Triệu Linh Nhi.
Nàng lẳng lặng ngồi đó, cảm nhận được trí tuệ và từ bi của Phật pháp, lệ khí trong lòng dần dần bị xua tan...
...
Hạ Nhược Tuyết rời khỏi Phật đường, trực tiếp chạy thẳng tới đại điện nghị sự.
Lúc này, bên trong đại điện nghị sự không tổ chức hội nghị, chỉ có một nam tử đang lặng lẽ đứng giữa gian đại điện trống trải này thôi.
Người nọ đúng là Lý Thủy Đạo đang nghiền ngẫm kiếm thuật ở nơi này.
Hắn tu luyện môn kiếm pháp không muốn bị người khác nhìn trộm, cho nên nhân lúc đại điện nghị sự không có ai, mới chạy đến nơi này luyện kiếm.
Hạ Nhược Tuyết vội vàng đẩy cửa bước vào, hai mắt nàng đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi.
Nàng run giọng, khó khăn nói: "Phu quân, mau cứu ta, ta không chịu được nữa."
Lý Thủy Đạo điểm mũi chân, lập tức đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tuyết, ân cần hỏi thăm: "Làm sao vậy, Tuyết Nhi? Nàng đã xảy ra chuyện gì?"
Thân thể Hạ Nhược Tuyết run lên dữ dội, ánh mắt nàng lập tức thay đổi, trở nên say mê mà điên cuồng.
"Mau giết ta đi!"
"Giết ta đi! Dùng đại kiếm của chàng đâm chết ta đi!" Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết trở nên bén nhọn mà khàn khàn.
Tẩu hỏa nhập ma ư?
Trong lòng Lý Thủy Đạo khẩn trương vô hạn, hắn cũng nhanh chóng đoán được nguyên nhân rồi.
Đúng vào lúc ấy, trên người Hạ Nhược Tuyết lập tức có sương máu lan tràn, bộ Bạch Cốt Khô Lâu phát ra âm thanh “Ken két”, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một thanh Bạch Cốt Ma Đao thật lớn xuất hiện sau lưng nàng.
Nữ nhân này mất khống chế rồi?
Băng Phách Hàn Lăng!
Thời gian cấp bách, Lý Thủy Đạo nâng tay lên, trực tiếp chém ra một kiếm. Kiếm phong lạnh thấu xương, như núi băng, như trăng lạnh.
Kiếm ý lan tràn, bổ khuyết khắp nơi.
Khí tức rét lạnh nhanh chóng phủ kín gian đại sảnh, tạo nên một tầng bình chướng hàn băng, bao lấy Hạ Nhược Tuyết vào bên trong.
Nhất kiếm băng phách!
Sương nguyệt mãn thiên!
-Đọc tại apptruyen-