Thái Âm pháp lực theo kiếm ý chạy thẳng đến mi tâm Hạ Nhược Tuyết, trực tiếp chém ra một kiếm chia đống lệ khí như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong người nàng thành hai nửa, giống như một kiếm phân hải, khí tượng uy nghiêm.
Đằng sau, là một vầng sương nguyệt treo cao, ánh trăng màu xám bạc chiếu xuống thức hải đang bị ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, dứt khoát đóng băng toàn bộ lệ khí, ma tính.
Tựa như tại khoảnh khắc này, giữa thiên địa chỉ còn lại một vầng trăng bạc uy nghiêm.
Hạ Nhược Tuyết như phát điên, hai mắt trợn trắng, vậy mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh...
Triệu Linh Nhi quỳ gối trước giường, nước mắt rơi xuống như mưa...
Giờ phút này, sư phụ Hạ Nhược Tuyết của nàng đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết, thân thể lạnh lẽo như băng.
Khóe mắt Hạ Nhược Tuyết kết đầy hoa băng, bờ môi không chút huyết sắc, giống như đã bị cái lạnh lẽo đến thấu xương của trời đông tập kích. Nếu không phải hơi thở mỏng manh yếu ớt vẫn còn, gần như nàng còn sống nằm ở đó mà không khác gì một bộ thi thể lạnh như băng.
Triệu Linh Nhi nắm chặt tay Hạ Nhược Tuyết, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, giọng nói nghẹn ngào: "Sư phụ, người làm sao vậy? Sao lại thành ra như vậy?"
Lý Thủy Đạo đi đến bên cạnh Triệu Linh Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai nàng, nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, sư phụ ngươi sẽ không sao đâu."
Triệu Linh Nhi lau khô nước mắt, run giọng hỏi: "Bảo chủ đại nhân, rốt cuộc là sư phụ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người lại bệnh nặng như thế?"
Lý Thủy Đạo nghe vậy, chỉ biết thở dài thật sâu. Sau khi im lặng suy tư một lát, hắn mới mở miệng nói: "Sư phụ ngươi không bị bệnh nặng, nàng trúng một loại kịch độc, tình huống rất nghiêm trọng, nhưng ngươi không cần phải lo lắng, ta đã tìm được cách cứu nàng rồi."
Triệu Linh Nhi gật gật đầu, có vẻ yên tâm hơn không ít.
Lý Thủy Đạo nhìn về phía Triệu Linh Nhi, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Hiện giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ."
"Mời bảo chủ cứ nói, Linh Nhi thề, có chết cũng phải hoàn thành!"
"Ngươi dẫn sư phụ ngươi đến Độc Xà cốc Nam Cung thế gia, tìm Nam Cung Cầm." Lý Thủy Đạo chậm rãi nói.
"Tìm Nam Cung Cầm, sau đó làm gì?" Triệu Linh Nhi tò mò hỏi.
"Nàng có thể giúp sư phụ ngươi giải độc, để sư phụ ngươi khôi phục lại như lúc ban đầu." Lý Thủy Đạo mỉm cười giải thích.
Triệu Linh Nhi gật gật đầu, ngây thơ tin tưởng lời nói của Lý Thủy Đạo.
"Ngươi có tin mình sẽ đưa sư phụ an toàn đến được Độc Xà cốc hay không?"
Triệu Linh Nhi cắn chặt răng, kiên định nói: "Ta tin! Ta nhất định sẽ đưa sư phụ an toàn đi đến Độc Xà cốc."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Rất tốt, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một chiếc xe ngựa, ngươi phải nhanh chóng xuất phát. Thời gian cấp bách, đừng chậm trễ trên đường."
Triệu Linh Nhi nắm chặt hai tay, vẻ mặt đầy kiên định gật đầu.
Trên thạch lâu, Thiên Trì bảo.
Lý Thủy Đạo đang ngồi trong thư phòng, tay cầm bút sắt, nghiêm túc viết một phong thư...
Sau khi viết xong thư, hắn nhẹ nhàng cuộn nó lại, nhét vào trong một ống trúc tinh xảo, rồi đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Oa..." Nương theo tiếng chim hót truyền đến, một con Phi Nha đen kịt đã hạ xuống khung cửa sổ.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, lấy ra một ít quả hạch tới, ném cho con chim đen này ăn. Con chim nọ vui vẻ mổ quả hạch...
Đợi cho nó ăn no, Lý Thủy Đạo mới cột lá thư vào chân nó, lại nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông vũ trên người Viễn Độ Phi Nha. Hắn nói với con chim: "Giao lá thư này vào tay Cúc Mục Cẩm."
Dường như con chim ấy hiểu được lời nói của Lý Thủy Đạo, nó lập tức vỗ cánh bay cao, chỉ thoáng chốc đã hóa thành một tia chớp màu đen, trực tiếp biến mất giữa bầu trời.
Lý Thủy Đạo đứng bên khung cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng Phi Nha rời đi xa dần...
Đúng vào lúc này, cánh cửa lớn của Thiên Trì bảo bị mở ra, một chiếc xe ngựa cũng chậm rãi rời khỏi nơi này, tốc hành chạy về phương xa.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo rơi xuống chiếc xe ngựa kia. Đó là chiếc xe ngựa hắn chuẩn bị để Triệu Linh Nhi đưa Hạ Nhược Tuyết đến Độc Xà cốc.
Lúc trước, Lý Thủy Đạo dùng Lãnh Nguyệt Hàn Sơn kiếm ý tạm thời phong ấn thần hồn bạo ngược của Hạ Nhược Tuyết, nhưng nàng vẫn còn tỉnh táo, một khi mở mắt ra, nàng sẽ lập tức giết người phát tiết lệ khí.
Ngăn cản không bằng khai thông!
Đã đến lúc hoàn thành nhiệm vụ bậc đỏ, đã không thể kéo dài thêm nữa.
Lý Thủy Đạo cũng không chần chừ thêm, lập tức hóa thành một luồng độn quang màu xám bạc, phi độn thẳng tới Độc Xà cốc.
...
Hôm nay, thế gia tu tiên Độc Xà cốc Vương gia lại nghênh đón một vị khách nhân tới từ Thiên Trì bảo.
Vị khách này tên là Lý Thủy Đạo. Hắn vừa đến đã trực tiếp tuyên bố muốn luận bàn kiếm thuật với tộc trưởng Vương Băng của Vương gia.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai tộc trưởng Vương Băng của Vương gia.
Phải biết rằng, Vương Băng này vẫn luôn khát khao được luận bàn cùng những cao thủ khác, lấy đó để rèn luyện kiếm thuật của mình. Bởi vậy ông ta cũng vui vẻ ứng chiến, quyết định sẽ tự mình nghênh đón lời khiêu chiến của Lý Thủy Đạo.
Bên trong Vương Gia Bảo, cờ thưởng bay phấp phới trên quảng trường luyện võ, nhóm tu sĩ Vương gia nhao nhao đến xem cuộc chiến. Cả đám đông bàn tán xôn xao, ai nấy đều chờ mong được thưởng thức trận quyết đấu đặc sắc này.
Không chỉ dưới quảng trường, ngay cả mấy tòa lầu các cao cao gần đó cũng rơi vào tình trạng chật ních người, đám cư dân trong bảo đều muốn được tận mắt chứng kiến trận quyết đấu kiếm thuật đầy phấn khích kia.
Vào thời điểm ấy, Lý Thủy Đạo mặc y phục màu xanh đang đứng một mình trên Luyện Võ Trường, tay cầm trường kiếm, khí thế bức người.
Đột nhiên, một đạo độn quang màu đen hạ xuống. Độn quang thu lại, để lộ ra người bên trong chính là tộc trưởng Vương Băng của Vương gia.
Ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, ống tay áo bồng bềnh, mái tóc dài xõa tung trên vai, dưới cằm có một chòm râu nho nhỏ, đủ để tôn lên khí chất thành thục ổn trọng của nam nhân này.
Ánh mắt ông ta lấp lánh có thần, bên trong lóe lên một tia hưng phấn cùng với chấp niệm và khát vọng truy cầu đối với kiếm đạo.
Ông ta cầm trong tay một thanh trường kiếm tinh xảo, thân kiếm lóe sáng hàn quang.
Y phục trên người Vương Băng đơn giản mà không mất đi vẻ hoa lệ quý phái, trên chiếc trường bào màu đen ấy có thêu tộc huy của Vương gia, cũng là dấu hiệu đại diện cho thân phận và địa vị của chủ nhân nó.