Sự xuất hiện của Vương Băng đã thu hút sự chú ý của mọi người, khí trường của ông ta quá mạnh mẽ khiến bọn họ không dám khinh thường.
Vương Băng đứng giữa Luyện Võ Trường. Ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, khóe môi khẽ mỉm cười, sau đó mới dừng lại trên người Lý Thủy Đạo, kẻ đang muốn khiêu chiến mình.
Mọi người đều nín hơi ngưng thần, trong lòng đều biết một hồi đại chiến kinh thiên động địa sắp diễn ra rồi.
Ngau sau đó, một lão già đứng trên Luyện Võ Trường, cao giọng giới thiệu về buổi quyết đấu quan trọng của ngày hôm nay: "Các vị tộc nhân, hôm nay là ngày Thiên Trì bảo Lý Thủy Đạo tới đây để luận bàn kiếm thuật cùng tộc trưởng Vương Băng của Độc Xà cốc Vương thị! Trận quyết đấu này chỉ nhằm mục đích trình bày và chứng thực tinh túy của kiếm đạo, bởi vậy điểm đến là dừng!"
Giọng nói của lão giả vang vọng khắp nơi, đám tộc nhân vỗ tay như sấm động, cảm giác hưng phấn biểu lộ cả trên nét mặt lẫn tiếng hò reo.
"Ta tuyên bố… Luận bàn bắt đầu!" Lão giả la lớn.
Lời nói vừa rơi, Lý Thủy Đạo và Vương Băng đã rút kiếm, đứng đối mặt với nhau, một luồng kiếm ý cường đại tràn ra.
Như một con cự mãng hung lệ đối diện với một vầng trăng lạnh trên núi băng.
Lý Thủy Đạo cầm Băng Sương Kiếm trong tay, kiếm chiêu tựa mưa tuyết tung bay, kiếm quang như hoa tuyết lả tả, mỗi một bông tuyết đều ẩn chứa hàn ý sắc bén.
Kiếm ý của hắn như băng phong hàn lăng, lăng lệ, ác liệt mà lãnh khốc, kiếm khí trực tiếp ngưng tụ thành băng nhận, phô thiên cái địa đánh úp về phía Vương Băng.
Vương Băng mặc hắc bào, tay cầm Độc Xà Kiếm, kiếm chiêu như độc xà đằng không, kiếm quang giảo hoạt như lưỡi rắn, mau lẹ như con thoi qua lại không ngừng. Kiếm ý của ông ta như độc xà thôn thiên, hung mãnh mà tàn nhẫn, kiếm thế lại linh hoạt như thân rắn, biến ảo khó lường, chỉ chực chờ tìm ra sơ hở của Lý Thủy Đạo.
Kiếm chiêu của hai người đan xen vào nhau, kiếm ý tung hoành, cả khung cảnh mênh mông mà tráng lệ. Kiếm quang và kiếm quang giao thoa, kiếm ý và kiếm ý tranh chấp, phảng phất như gió tuyết trong thiên địa và một con độc xà đang kịch liệt giao đấu.
Lý Thủy Đạo thi triển Nhất Kiếm Phá Băng, mũi kiếm nhắm thẳng vào chỗ hiểm trên người Vương Băng.
Đáng tiếc thân hình Vương Băng linh hoạt như rắn, vừa lắc mình một cái đã khéo léo né tránh được đòn công kích kia rồi. Trong khi né tránh, Vương Băng lại vung kiếm phản kích, dứt khoát thi triển Độc Xà Phệ Vân. Chỉ thấy kiếm quang lượn lờ như mây mù, kiếm thế sắc bén mà tàn nhẫn, trực tiếp hóa giải toàn bộ thế công của Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo không cam lòng chịu yếu thế, lại một lần nữa thi triển Hàn Sương Băng Bạo. Kiếm khí ngưng tụ thành băng sương chi nhận, mũi kiếm tản ra hàn ý lạnh thấu xương. Chỉ thấy một luồng khí lưu lạnh lẽo nhanh chóng bắn ra từ mũi kiếm, mang đến một vụ nổ tung kịch liệt.
Trong mắt Vương Băng lóe lên một tia lãnh khốc.
Để ứng phó với chiêu này, ông ta lập tức thi triển Xà Khởi Vân Dũng, chỉ thấy thân hình linh hoạt như con rắn, mượt mà né tránh những mảnh băng bay tới, lại mang theo kiếm quang lượn lờ như mây mù, trực tiếp dung nhập vào thế công của Lý Thủy Đạo, một kiếm chỉ thẳng tới cổ họng hắn.
Lý Thủy Đạo biến sắc, hắn không ngờ Vương Băng Như lại đâm ra một kiếm hung mãnh như vậy, để ứng phó với đòn hiểm này, hắn chỉ có thể toàn lực thi triển Băng Phách Hàn Lăng, kiếm khí lại một lần nữa ngưng tụ thành băng sương chi nhận, mũi kiếm tản ra hàn ý lạnh thấu xương...
Kiếm ý tung hoành, kiếm chiêu đan xen, hai người quyết đấu tựa như thiên tượng giao chiến, khí thế bàng bạc, khiến người ta nhìn mà than thở.
Tới cuối cùng cũng có kết quả, thực lực của hai người tương đương, cả về kiếm kỹ lẫn kiếm ý đều ngang tài ngang sức.
Đương nhiên hai người vẫn chưa dùng tới con át chủ bài.
Xét cho cùng, đây vốn là một hồi luận bàn công khai ngay trước mắt bao người, chỉ điểm đến là dừng mà thôi, đương nhiên cả hai đều có điểm giữ lại, không có chuyện để lộ con át chủ bài của mình ra.
Dù vậy, qua trận chiến này vẫn có thể cảm nhận được hai người bọn họ ngang tài ngang sức với nhau...
Âm thanh trầm trồ khen ngợi lập tức vang lên, như muốn nổ tung trên khán đài của Vương Gia Bảo. Chỉ nghe nhóm tu sĩ Vương gia nhao nhao thốt lên những lời khen có cánh.
"Lý Thủy Đạo này lại có thể đánh ngang tay với gia chủ? Đúng là rất lợi hại!"
"Kiếm thuật của hắn lại tương đương với gia chủ? Làm người ta sợ hãi thán phục ghê!"
"Có thể luyện 《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》 đến trình độ này, thật không thể tưởng tượng nổi."
"Đúng vậy! Thật không ngờ《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》 lại có uy lực lớn đến mức này, vừa ra tay là băng tuyết đầy trời, kiếm khí san sát."
"Lãnh Nguyệt kiếm ý của Lý Thủy Đạo lại sắc bén như vậy, đúng là không thể khinh thường!"
Tiếng khen ngợi của khán giả như thủy triều dâng lên, bên trong tràn đầy cảm giác kính nể và tán thưởng dành cho hai vị tu sĩ.
Bọn họ đều cảm thấy phấn khích vì trận quyết đấu đặc sắc này...
Trong tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hai người bình thản thi lễ với nhau, rồi cùng nhau rời đi, để lại sự kiên định, chấp nhất theo đuổi đối với kiếm đạo của bọn họ quanh quẩn trong làn gió lạnh thấu xương...
...
Chạng vạng tối mùa hè, ánh chiều tà rọi xuống sơn đạo gập ghềnh, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lên.
Trong buồng xe, Hạ Nhược Tuyết đang nằm lịm trên giường, hôn mê bất tỉnh. Triệu Linh Nhi lại ngồi ngoài xe, nắm chặt thanh Tứ Diện Quỷ Vương Đao trong tay, đôi mắt đầy cảnh giác một mực nhìn ra bên ngoài, chăm chú quan sát động tĩnh chung quanh.
Đột nhiên, một đám sát thủ áo đen xuất hiện trên núi, bọn họ cầm trên tay bức họa của Triệu Linh Nhi, ánh mắt lãnh khốc mà hung tàn.
Một tên áo đen che mặt lạnh lùng nói: "Đây chỉ là một nhiệm vụ cấp trắng, sau khi giết nữ nhân này, chúng ta sẽ nhận được một trăm linh thạch! Xông lên!"
Sau khi tên bịt mặt nọ ra lệnh một tiếng, có mười mấy tảng đá lớn lập tức lăn dọc theo vách núi dựng đứng bên cạnh, ầm ầm lao xuống dưới...
Tiếng động ầm ĩ vang lên.
Trong lúc những tảng đá lớn kia lăn xuống, chúng còn cuốn theo bụi mù, phủ kín toàn bộ sơn cốc.
Ánh mắt Triệu Linh Nhi thoáng rung động, nàng trực tiếp vươn tay, ôm lấy Hạ Nhược Tuyết còn đang hôn mê bất tỉnh vào trong ngực, sau đó thả người nhảy lên, linh hoạt tránh thoát đòn tập kích của những khối đá to kia.
-apptruyen-