-truyện yy. pro-
Cùng lúc đó, một đám sát thủ áo đen che mặt cũng giết xuống từ trên núi. Trên đường công kích, bọn họ lập tức thả đồng tham của mình ra, cả đám độc vật bao gồm rết, rắn độc và bò cạp, kết hợp cùng các loại độc tiễn ùn ùn bắn về phía Triệu Linh Nhi và Hạ Nhược Tuyết.
Triệu Linh Nhi bình tĩnh vung đao, một chiêu Phật Quang Hộ Thể bật ra, trực tiếp ngăn cản toàn bộ phi đao.
Quỷ Diệt Tứ Phương!
Khuôn mặt Triệu Linh Nhi lóe lên một tia hung ác, nàng dứt khoát vung thanh đại đao trên tay tới, chém đứt mấy con bọ cạp độc vừa lao đến.
Đám sát thủ hoảng sợ, vội vàng thu hồi đồng tham của mình.
Đúng vậy, đám người này đều không có kinh nghiệm giao chiến, vốn không biết lúc chiến đấu, không thể tùy tiện thả đồng tham của mình ra.
"Dùng độc!" Tên thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, nhóm sát thủ nhao nhao ném đạn độc ra. Chỉ thấy những viên đạn độc nọ trực tiếp nổ tung, bắn ra một luồng khí thể đầy khói đặc và kịch độc.
Khói đặc lan tràn, khiến tầm mắt của Triệu Linh Nhi trở nên mơ hồ, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Không thể ngồi im chờ chết!
Lần này, Triệu Linh Nhi quyết tâm chủ động xuất kích, chỉ thấy nàng cầm cây đại đao trên tay, hung hăng xông về phía đám sát thủ. Đao pháp biến ảo không ngừng, lúc từ bi như Phật Đà, khi hung tàn như ác quỷ.
Đám sát thủ chỉ biết dùng độc kia hoàn toàn không ngăn cản được thế công sắc bén này.
Đáng tiếc, Triệu Linh Nhi không biết giải độc, thân thể nàng nhanh chóng rơi vào trạng thái suy yếu, đầu váng mắt hoa, vô lực tái chiến.
Cũng may, dù Triệu Linh Nhi đã hít vào khói độc, thân thể suy yếu, lực bất tòng tâm, nhưng dư uy vẫn còn, bảy - tám bộ thi thể vừa bị nàng chém chết vẫn còn nằm dưới đất, tử trạng cực kỳ thê thảm, nếu không phải chém ngang eo, chọc thủng bụng thì chính là đầu một nơi thân một nẻo...
Đám sát thủ áo đen ở xung quanh đã sớm sinh lòng sợ hãi, nếu không phải bọn họ vẫn còn bản lĩnh dùng độc, chỉ e cả đám đã sớm bị nữ nhân trước mặt giết chết từ lâu rồi.
Chỉ thấy Triệu Linh Nhi quỳ một gối xuống đất, thân thể lảo đảo, rất nhanh đã không chịu đựng nổi, cuối cùng hai mắt khép lại, cả người ngã xuống.
Thấy cảnh này, đám sát thủ xung quanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc Triệu Linh Nhi chìm trong hôn mê, Hạ Nhược Tuyết vốn đang hôn mê lại đột nhiên mở mắt. Con ngươi như máu, lệ khí ngập trời.
Đám sát thủ áo đen bên cạnh hoàn toàn không hay biết tình huống quỷ dị này, bọn họ còn đang mải thương lượng, không biết mình nên báo thù cho các huynh đệ như thế nào? Là để nữ nhân này còn sống rồi làm hay là giết nàng trước mới làm, trong lúc nhất thời, nội bộ rơi vào tranh chấp.
Đúng vào lúc này, tiếng kêu dát dát vô cùng quái dị của Bạch Cốt Khô Lâu vang lên, một mảnh sương máu cuồn cuộn bay tới, lập tức lan tràn cả sơn cốc.
Huyết Luyện Thần Quang như một tia sét màu máu, trực tiếp xuyên thẳng qua huyết vân, đánh lên người một tu sĩ áo đen, chỉ trong nháy mắt đã biến gã thành một bộ xương khô trắng ởn.
Đến lúc này, đám sát thủ áo đen còn lại mới hoảng hốt phát hiện ra, trên chiến trường vẫn còn một người khác ngoại trừ bọn họ.
Đó là một nữ nhân đang bay lơ lửng ngay giữa không trung...
Nhưng đương nhiên, đó là phát hiện quá muộn màng, bọn chúng lần lượt ngã xuống, máu tươi trong người đã bị hút cạnh, không còn lấy một giọt.
Toàn bộ đám sát thủ áo đen đều hóa thành xương khô, những bộ xương khô ấy lại nhanh chóng bị ngọn huyết diễm thiêu đốt, hóa thành tro tàn.
Đám người này chỉ là tiểu tu Thông Linh cảnh, xử lý bọn họ, ngoại trừ có thể thỏa mãn được một chút dục vọng giết chóc trong lòng Hạ Nhược Tuyết, lại chẳng mang đến bao nhiêu trợ giúp cho quá trình tu luyện của nàng.
Ngay cả dục vọng giết chóc, cũng không được phát tiết đầy đủ.
Nàng vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi ra, khẽ liếm chút máu còn vương trên ngón tay, đôi mắt bị cảm xúc điên cuồng chiếm trọn.
Ánh mắt tràn ngập sát ý nọ khẽ lướt qua chiến trường, lập tức phát hiện Triệu Linh Nhi đang hôn mê nằm dưới đất.
Hạ Nhược Tuyết có chút ngơ ngác khi trông thấy đệ tử của mình xuất hiện ở nơi này...
Rất nhanh, mảnh huyết hồng trong mắt dần dần tan biến, nàng cũng khôi phục lại tỉnh táo, một lần nữa trở lại xe ngựa, nhắm mắt xuống, một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân, khiến nhịp hô hấp trở nên mỏng manh, như có như không, khóe mắt đông lại, xuất hiện một mảnh băng hàn.
Thân thể nàng nghiêng đi, lại một lần nữa ngã xuống xe ngựa, hôn mê bất tỉnh.
...
"Linh Nhi, tỉnh lại... mau tỉnh lại..." Lý Thủy Đạo nhẹ giọng gọi.
Triệu Linh Nhi có cảm giác ai đó vừa nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình, khiến nàng chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê.
Nàng mở mắt.
Trong cơn mơ màng, khuôn mặt của một nam tử chợt xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Linh Nhi, nàng cố gắng mở to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Lý bảo chủ, sao người lại ở chỗ này?"
"Ta tiện đường đi ngang qua, vừa vặn gặp được ngươi." Lý Thủy Đạo dùng một lý do cực kỳ khiên cưỡng để giải thích.
Trong lòng Triệu Linh Nhi rất vui vẻ, nàng vội vàng ngồi dậy, có chút chờ mong nói: "Vậy chúng ta cùng đến Độc Xà cốc tìm Nam Cung Cầm nhé!"
Lý Thủy Đạo thở dài, trên mặt mang theo một tia bất đắc dĩ, nói: "Trở về đi, Nam Cung Cầm không có giải dược, nàng không thể cứu được sư phụ của ngươi đâu."
Triệu Linh Nhi chau mày hỏi: "Đến tột cùng là sư phụ đã trúng độc gì? Chẳng lẽ loại độc này không có giải dược thật sao?"
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, sau đó khe khẽ thở dài nói: "Ngươi không cần biết chuyện này, cứ dẫn sư phụ ngươi trở về trước đi."
Nghe xong câu này, Triệu Linh Nhi một mực im lặng hồi lâu, nhưng tới cuối cùng, nàng vẫn lấy hết dũng khí ra nói: "Sư phụ vốn không trúng độc, là người gạt ta!"
Lý Thủy Đạo nghe vậy, lập tức lạnh giọng mắng: "Lớn mật! Sư phụ ngươi không dạy ngươi lễ nghi sao?"
Triệu Linh Nhi nhìn dáng vẻ tức giận của Lý Thủy Đạo, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến sư phụ, nàng lại ép mình phải trấn định lại.
"Ta chỉ muốn biết chân tướng mà thôi." Triệu Linh Nhi nức nở nói.
Lý Thủy Đạo thở dài một hơi, nói: "Đúng là sư phụ ngươi không trúng độc, nhưng chuyện nàng có bệnh lại là sự thật. Hiện giờ ta còn không tiện nói rõ với ngươi, nhưng ngươi yên tâm, nàng sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu thôi."