Triệu Linh Nhi nhẹ gật đầu, nàng lựa chọn tin tưởng Lý Thủy Đạo, sau đó đứng lên, điều khiển xe ngựa, mang theo sư phụ của mình rời đi theo sơn đạo.
Lý Thủy Đạo đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn chiếc xe ngựa ấy rời đi xa dần, lại khẽ lắc đầu.
Người xưa có câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’.
Bởi vậy, để phòng ngừa trường hợp Hạ Nhược Tuyết không nắm được tình hình, sau đó chết trong tay Vương Băng, Lý Thủy Đạo đã sớm đến Độc Xà cốc luận bàn với Vương Băng một phen.
Hai người đọ sức ngay trước mặt mọi người, dù đều không sử dụng con át chủ bài trên tay, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn có thể cảm nhận được thực lực của Vương Băng kia không tầm thường.
Nói cách khác, nếu Hạ Nhược Tuyết đi giết ông ta, nàng sẽ chết!
Dù 《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》 của Hạ Nhược Tuyết rất lợi hại, nhưng môn công pháp này lại không luyện được đao ý. Nếu không tu luyện ra đao ý kiếm ý, lại muốn cận thân bác đấu với địch nhân nắm giữ kiếm ý trong tay, đây tuyệt đối là muốn chết.
Ít nhất là với thủ đoạn pháp thuật hiện giờ của Hạ Nhược Tuyết, nàng còn không giết được Vương Băng.
Đã như vậy, còn không bằng từ bỏ.
Đứng trước tình huống này, Lý Thủy Đạo quyết định khởi động phương án dự phòng, hắn bỏ ra một trăm linh thạch, để Cúc Mục Cẩm phái một nhóm sát thủ đi chịu chết.
Xét thấy mối quan hệ tốt đẹp giữa hai bên, đương nhiên là Cúc Mục Cẩm vui vẻ đồng ý, thậm chí nàng còn đích thân tới triển khai, để Hạ Nhược Tuyết giết chóc cho thống khoái, đặng phát tiết lệ khí trong người.
Nhưng có lẽ loại chuyện kiểu như vậy chỉ xảy ra duy nhất một lần mà thôi.
Bởi sau chuyện này, cấp bậc đánh giá của Ám Môn dành cho Triệu Linh Nhi tất sẽ là bậc xanh, chỉ một trăm linh thạch còn chưa đủ để thúc giục mấy tên ngốc đi tìm đường chết.
Bất kể như thế nào, Độc Xà cốc Vương Băng bên kia cũng là tồn tại cực kỳ không dễ chọc.
Nhiệm vụ bậc đỏ lần này từ bỏ cũng được, vấn đề là sau vụ tập kích vừa rồi, sát ý ngập trời trên người Hạ Nhược Tuyết vẫn còn quá mức mãnh liệt, chưa thể bình thường lại được, có lẽ hắn phải dùng phương pháp khác để giải quyết chuyện này thôi.
Lý Thủy Đạo nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao...
...
Triệu Linh Nhi điều khiển xe ngựa, chạy như bay trên đường núi.
Tay nàng cầm dây cương, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, cố gắng tránh những tảng đá lồi lên trên đường.
Móng ngựa đạp xuống mặt đất, phát ra tiết tấu hữu lực.
Cứ thế, chiếc xe ngựa miệt mài chạy như bay trên sơn đạo.
Đột nhiên, bánh xe ngựa va phải một tảng đá, phát ra một tiếng “Rầm” nặng nề.
Trái tim Triệu Linh Nhi trầm xuống, nàng lập tức kéo căng dây cương, cố gắng ổn định xe ngựa. Nhưng bánh xe đã rơi ra, ngay cả con ngựa cũng quỳ rạp xuống đất, trọng thương không dậy nổi.
Triệu Linh Nhi phi thân xuống ngựa, một tay nắm chặt lấy khung xe ngựa, dựa vào một luồng man lực lại có thể giữ cho chiếc xe ngựa đang đà trượt ngã kia, vững vàng dừng tại chỗ.
Triệu Linh Nhi Nhẹ nhàng đặt xe ngựa xuống, sau đó cẩn thận ôm lấy Hạ Nhược Tuyết...
Thân thể sư phụ vẫn lạnh buốt như trước, Triệu Linh Nhi dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt sư phụ, cảm nhận được một chút hơi thở mỏng manh.
Sư phụ còn sống...
Triệu Linh Nhi cõng Hạ Nhược Tuyết trên lưng, dùng dây thừng buộc chặt lại, sau đó rảo bước, tiếp tục trở về.
Gió lướt qua khuôn mặt nàng, chiếc xe ngựa hỏng bị bỏ lại sau lưng, càng lúc càng xa...
Đột nhiên, một giọng nói rõ ràng truyền đến bên tai Triệu Linh Nhi.
"Đừng trở về Thiên Trì bảo, đi Độc Xà cốc." Triệu Linh Nhi thoáng sửng sốt một chút. Nàng vội vàng quay đầu, nhìn về phía sư phụ của mình.
Hạ Nhược Tuyết vẫn nhắm chặt đôi mắt, hô hấp yếu ớt, khóe mắt kết hàn băng.
Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết lại vang lên trong lòng Triệu Linh Nhi: "Đi Độc Xà cốc."
Trong lòng Triệu Linh Nhi ầm ầm rung động, nàng đã xác nhận được sư phụ mình không có mở miệng nói chuyện, là âm thanh này trực tiếp vang lên tại đáy lòng nàng.
Thần thông của sư phụ lại cường đại như thế!
Triệu Linh Nhi kiên quyết gật đầu, sau đó cõng Hạ Nhược Tuyết xoay ngược lại, đi về phía Độc Xà cốc...
...
Độc Xà cốc.
Trong một mảnh sơn cốc tĩnh mịch, với rừng cây rậm rạp vờn quanh.
Trụ sở của gia tộc Vương thị tọa lạc trong cốc, đó là một tòa phủ đệ hùng vĩ đứng sừng sững dưới chân núi.
Tòa phủ đệ này được xây dựng từ đá xanh, lộ ra vẻ nguy nga đồ sộ...
Hậu viện của gia tộc Vương thị.
Dòng suối trong núi chảy róc rách, gió mát phả vào mặt, mang đến cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh an bình.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống người Vương Băng, phản chiếu dáng người cao ngất và khuôn mặt kiên nghị của ông ta.
Vương Băng chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ trầm tư, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Bên cạnh ông ta có hai vị lão nhân, đều là người quản lý việc vặt trong gia tộc Vương thị.
Một lão giả lên tiếng nịnh nọt: "《 Thôn Thiên Phệ Địa Kiếm Quyết 》của gia chủ đại nhân uy lực vô cùng, khiến người ta phải trầm trồ thán phục. Tựa như mỗi một kiếm xuất ra đều có thể xé rách thiên địa, khiến người ta sinh lòng kính sợ."
Một vị lão giả khác lại mở miệng khen tặng: "Gia chủ đánh một trận với Lý Thủy Đạo, đúng kinh thiên động địa, khiến người ngoài đứng xem mà kinh hồn bạt vía. Kiếm pháp của Lý Thủy Đạo kia giống như trăng lạnh, sắc bén mà băng hàn, nhìn qua cũng thấy không hề đơn giản."
Vương Băng mỉm cười, trên mặt lại mang theo vài phần nghiêm nghị nói: “Có điều, môn công pháp《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》 trên tay Lý Thủy Đạo kia cũng đạt đến cảnh giới cực cao rồi, muốn có được uy năng bậc này, ít nhất cũng phải khổ luyện chừng hai mươi năm. Cũng không biết là người này đã ăn loại linh đan diệu dược gì, lại có thể gia tăng uy lực của《 Lãnh Nguyệt Kiếm Quyết 》 đến trình độ như vậy."
Một lão giả đứng bên cạnh lập tức lên tiếng nói: "Xét cho cùng, Lý Thủy Đạo kia có thể đánh ngang tay với gia chủ là vì gia chủ của chúng ta quá mức khiêm nhường. Phải biết rằng, từ đầu đến cuối, gia chủ ngài đều không thi triển ra ba thức cuối cùng của 《 Thôn Thiên Phệ Địa Kiếm Quyết 》. Trong khi điểm mạnh nhất của môn kiếm pháp này lại nằm ở ba thức cuối cùng đó. Một khi thi triển ra, chắc chắn Lý Thủy Đạo kia sẽ thất bại."
"Đúng vậy, vì sao gia chủ lại khiêm nhường như thế?" Một lão giả khác tò mò hỏi.
-apptruyen-