-nguồn tại apptruyen-
Vương Băng mỉm cười giải thích: "Trận chiến này vốn là một cuộc luận bàn, nếu ta thắng, trong tương lai khi Ma Thiên kia đánh bại Lý Thủy Đạo xong, nói không chừng hắn sẽ đến tìm ta gây phiền phức. Còn nếu ta thua, Vương gia sẽ mất mặt, đương nhiên lại càng không được... Cho nên, ta đã cố ý đánh ngang tay, lưu lại cho nhau một chút mặt mũi."
"Gia chủ đúng là lợi hại, đối mặt với cường địch như vậy vẫn có thể nắm chắc thế hòa. Nếu thật sự đánh nhau sống chết, chỉ sợ Lý Thủy Đạo kia cũng không chống đỡ được ba chiêu."
Vương Băng lắc đầu, suy nghĩ sâu xa nói: "Cũng không thể nói như vậy được. Đúng là lão phu có lưu lại thủ đoạn, nhưng làm sao ngươi biết trong tay hắn không có át chủ bài?"
Vị lão giả kia không cho là đúng, nói: "Loại người trẻ tuổi này, tâm tính không chín chắn, sao có thể lưu lại át chủ bài? Đám người này không thể cẩn thận suy tính trước sau như những người thuộc thế hệ trước chúng ta đâu."
Vương Băng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với câu nói của đối phương.
"Gia chủ... Theo ngài, một năm sau khi Lý Thủy Đạo và Ma Thiên Cương quyết chiến sinh tử, phần thắng của hắn là bao nhiêu?"
Vương Băng có chút đăm chiêu nói: "Ở thời kỳ Thông Linh cảnh, những đệ tử của đại gia tộc kia đều dựa vào tài nguyên phong phú của gia tộc mình mà tu luyện, tăng tiến nhanh chóng, thủ đoạn đầy mình, nên hoàn toàn không để đám tu sĩ của tiểu gia tộc chúng ta vào mắt. Nhưng đến Dung Linh cảnh rồi, lại là lúc cần dựa vào tư chất và ngộ tính. Rất có khả năng, Ma Thiên Cương kia cũng rơi vào tình huống như vậy, thực lực không được như lời đồn, không thể chiến thắng Lý Thủy Đạo. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây không phải là Ma Thiên Cương thắng hay thua mà là Lý Thủy Đạo kia có tinh ý hay không, có thông minh hay không. Nếu hắn thông minh, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cầm hòa, lưu lại thể diện cho người của Ma gia."
Nghe Vương Băng nói như vậy, hai vị lão giả kia cũng gật đầu đồng ý.
Đúng vào lúc này, một thị vệ vội vàng chạy tới: "Gia chủ đại nhân, chúng ta bắt được một người khả nghi. Nàng cõng theo một nữ nhân đã hôn mê, nói muốn gặp gia chủ một lần."
Vương Băng nhíu mày: "Nàng có nói lai lịch của mình không?"
"Không có! Nàng chỉ nói mình họ Triệu, còn không chịu nói thêm điều gì." Thị vệ bẩm báo.
"Mang nàng lên đi!" Vương Băng khoát tay nói.
Thị vệ kia vâng dạ thối lui. Một lát sau, gã lập tức áp giải Triệu Linh Nhi bước vào.
Triệu Linh Nhi cõng một nữ tử áo đen trên lưng, dọc theo đường núi, từng bước một đi lên, bên cạnh nàng có hai tộc nhân của Vương gia, bọn họ chia nhau ra một trái một phải, đi theo áp giải nàng.
Vương Băng và hai vị lão nhân đứng bên cạnh, lập tức đưa mắt đánh giá Triệu Linh Nhi và nữ nhân đang được nàng cõng trên lưng một lượt, trong mắt ba người mang theo một chút nghi hoặc, dò hỏi, còn có vài phần cẩn thận.
Triệu Linh Nhi nhìn về phía Vương Băng, ôm quyền hỏi: "Ngươi chính là tộc trưởng Vương Băng của Vương gia."
Vương Băng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi tên là gì? Vì sao lại cõng nữ nhân này tới tìm ta?"
Triệu Linh Nhi đặt nữ nhân đang được mình cõng kia xuống đất, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta là Triệu Linh Nhi, hôm nay đưa sư phụ đến đây để gặp ngươi."
Vương Băng nhíu mày, ánh mắt lại rơi xuống người nữ nhân đang nằm dưới đất. Chỉ thấy thân thể nàng này lạnh buốt, khóe mắt có băng hoa ngưng kết, nhưng vẫn còn một chút hơi thở mỏng manh.
Một vị lão giả không nhịn được, lập tức lên tiếng nói: "Sư phụ của ngươi đã qua đời rồi."
Triệu Linh Nhi lạnh nhạt trả lời: "Vẫn chưa."
Nói xong, nàng ôm quyền, lập tức quay người muốn rời đi.
"Đứng lại!" Vương Băng lạnh giọng quát. Ông ta khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi dừng bước, xoay người lại, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn thẳng về phía Vương Băng.
Vương Băng chăm chú nhìn Triệu Linh Nhi một cái thật sâu, lát sau mới dùng ngữ điệu nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc là ngươi có mục đích gì? Vì sao phải cõng nữ nhân này tới tìm ta?"
Triệu Linh Nhi lại ôm quyền nói: "Không dối gạt gì tộc trưởng đại nhân, ta chỉ muốn cứu sư phụ của mình mới đưa nàng đến đây. Nàng là sư phụ của ta, nàng dạy ta đao pháp, luôn đối xử với ta như thân nhân quan trọng của mình.”
Vương Băng khẽ cau mày, lại tiếp tục truy vấn: "Vậy là ai đã bảo ngươi tới? Và vì sao ngươi phải tới tìm ta?"
Triệu Linh Nhi không chút do dự trả lời: "Là sư phụ bảo ta đi đến nơi này, người nói nhất định phải tìm được ngươi, sau khi tìm được rồi, ta có thể rời đi."
Giọng nói của nàng rất chân thành, không nghe ra một chút dấu hiệu dối gạt nào.
Vương Băng thoáng suy tư một lát. Ông ta cũng không biết Hạ Nhược Tuyết đã giao nhiệm vụ này cho đệ tử của mình trong lúc "hôn mê", trong lòng lại nghĩ rằng đây là lời nàng dặn dò đệ tử của mình trước lúc hôn mê.
Nếu Triệu Linh Nhi này không hề hay biết chuyện gì, thì biện pháp duy nhất để hiểu được chân tướng chính là cứu tỉnh nữ nhân xa lạ trước mắt.
Tới cuối cùng, ông ta đã quyết định: "Thu túi trữ vật của nàng, áp giải nàng vào đại lao, đợi ta điều tra rõ tình huống lại tính tiếp."
"Vâng, tộc trưởng đại nhân." Hai gã thị vệ cung kính lên tiếng đáp lời.
Một tên thị vệ không chút khách khí đi tới, giật túi trữ vật của Triệu Linh Nhi xuống, sau đó áp giải nàng rời đi.
Vẻ mặt Triệu Linh Nhi vẫn bình tĩnh, không có một chút sợ hãi nào, nàng thản nhiên theo hai gã thị vệ rời đi.
Sau khi hai tên thị vệ áp giải Triệu Linh Nhi rời đi, Vương Băng và hai vị lão giả khác lại cẩn thận chăm chú nhìn vào mỹ nhân áo đen đang nằm dưới đất, thân thể của nàng lạnh buốt, nhưng vẫn còn hô hấp mỏng manh.
Một người trong đó lộ vẻ mặt đáng khinh, vừa cười vừa mở miệng nói: "Mỹ nhân bậc này tự mình đưa tới cửa, thân thể lạnh lẽo, làn da mềm mại như ngọc, lại còn hô hấp, có đáng để nếm thử một lần hay không?"
Một lão giả khác lại lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hừ! Phải đề phòng trong chuyện này có điều gian trá, ta thấy không bằng cứ chém một đao giết phứt nàng đi, sau đó cho một mồi lửa là xong việc."
Mặc cho hai người bọn họ bàn tán, Vương Băng lại trầm mặc quan sát thật lâu...
Cuối cùng, ông ta quyết định vươn tay tới, nắm lấy cổ tay Hạ Nhược Tuyết, muốn thông qua mạch đập tới xem xét tình huống cụ thể của nàng.
Trong nháy mắt này, nữ tử áo đen vốn bị bọn họ coi là đã hôn mê, lại đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt là một mảnh huyết hồng.