Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 537 - Chương 537: Rời Đi!!!

Chương 537: Rời Đi!!! Chương 537: Rời Đi!!!

-Nguồn tại truyện-yy-pro-

"Thực lực của người này rất mạnh, e rằng phải có cao thủ Thiên Bảng xuất hiện, mới có thể bắt được đối phương." Ánh mắt Nam Cung Chu cực kỳ nặng nề nói.

Nam Cung Cầm khẽ lộ ra một nụ cười khổ.

Vốn dĩ đạo pháp của nữ nhân kia đã có uy lực vô cùng cường đại rồi, bây giờ trên tay nàng còn có Ích Độc Châu, chỉ sợ cao thủ Thiên Bảng bình thường cũng khó có thể đối phó được nàng.

...

Trong nhà tù dưới lòng đất của Vương gia.

Một tiểu cô nương đang ngồi trong góc phòng giam. Người này chính là Triệu Linh Nhi.

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu, hướng ánh mắt đầu nghi hoặc nhìn lên đỉnh trần của gian tầng ngầm.

Triệu Linh Nhi vừa loáng thoáng nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng pháp thuật oanh kích, tiếng pháp khí va chạm, tiếng phòng ốc sụp đổ... truyền đến trên mặt đất.

Thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi máu tươi.

"Là sư phụ!" Triệu Linh Nhi phun ra ba chữ. Nàng tin tưởng hiện giờ sư phụ Hạ Nhược Tuyết của mình đã thức tỉnh, còn đang đấu pháp kịch liệt với tu sĩ của Vương gia.

Nhưng vì sao bọn họ lại đánh nhau?

Triệu Linh Nhi nhướng mày, nàng vừa nghĩ tới một khả năng: đó là sau khi sư phụ thức tỉnh, người không tìm thấy nàng, vì thế đã đánh nhau với gia tộc Vương thị.

Nghĩ tới đây, lòng Triệu Linh Nhi nóng như lửa đốt, nàng vội vàng đưa hai tay bám vào lan can sắt, nhoài người về phía trước, hét lớn với tên trông coi: "Thả ta ra ngoài! Sư phụ ta đang tìm ta, nếu người không tìm thấy ta, sẽ phá hủy Vương gia các ngươi đấy."

Vấn đề là tên trông coi nọ không có thính giác nhạy bén như Triệu Linh Nhi, gã hoàn toàn không nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, chỉ cho rằng nữ tù nhân này nổi điên, vì vậy mới cầm cây roi chuẩn bị quất nàng.

Xoát!

Cây roi xẹt qua không khí, nhưng Triệu Linh Nhi lại linh hoạt né tránh được. Cây roi đánh hụt, lập tức quất xuống lan can sắt, phát ra một tiếng vang thanh thúy tới chói tai.

"Ngoan ngoãn chờ ở đây cho ta!" Tên trông coi hung tợn mắng: "Nếu ngươi còn dám nhúc nhích một bước thì đừng trách ta không khách khí!"

Vì tránh né cây roi kia, Triệu Linh Nhi đã lui vào một góc của nhà tù. Thấy tên trông coi kia hoàn toàn không định giảng đạo lý với mình, nàng cũng mất đi kiên nhẫn. Hiện giờ sư phụ cũng đang đấu pháp với tu sĩ của Vương gia ở bên ngoài, nàng tuyệt đối không thể chậm trễ một giây một phút nào cả.

Chỉ thấy Triệu Linh Nhi chắp hai tay trước ngực, cao giọng đọc kinh Phật: "Chúng sinh đều có Phật tính, đều có thể thành Phật. Ta nguyện lấy lòng từ bi tới phổ độ hết thảy chúng sinh, để chúng sinh rời xa khổ nạn, nhận được giải thoát… Ta nguyện dùng con thuyền từ bi, chở chúng sinh vượt qua con sông sinh tử, đi đến bờ bến Niết Bàn…

Theo quá trình Triệu Linh Nhi lẩm nhẩm tụng niệm, bên trong chiếc túi trữ vật đang được tên trông coi giắt trên hông kia, lập tức sáng lên một luồng linh quang.

Tên trông coi có chút nghi hoặc nhìn xuống chiếc túi trữ vật bên hông mình. Gã còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đột nhiên, một thanh đại đao trực tiếp đâm rách túi trữ vật, bay lên lơ lửng ngay giữa không trung.

Chẳng lẽ thứ này là pháp bảo?

Tên trông coi đưa mắt nhìn Tứ Diện Quỷ Vương Đao đang bay lơ lửng giữa không trung, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.

Nhưng trong nháy mắt sau đó, tên trông coi kia lại ngã xuống đất.

Biến cố phát sinh quá bất ngờ, ngay cả bản thân tên trông coi cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình, gã vội vàng cúi đầu xem xét, chỉ thấy cơ thể mình đã bị thanh đại đao mới phá tan túi trữ vật kia, chặt đứt ngang lưng rồi.

Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ mặt đất.

"A..." Đến tận lúc ấy, tên trông coi mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết trước khi chết, âm thanh không lớn, nhưng bên trong chứa đầy thê lương và tuyệt vọng, cùng với hoảng sợ không thể tin nổi vào mắt mình.

Tứ Diện Quỷ Vương Đao!

Đại đao vừa xuất đã uống no máu tươi. Chỉ thấy một luồng linh quang màu máu đỏ chợt xuất hiện, một mực lưu chuyển không ngừng trên thân Tứ Diện Quỷ Vương Đao, ngay cả bốn con Quỷ Vương cũng lộ ra vẻ sung sướng sau khi được uống no máu tươi.

Ông!

Đại đao ngân lên một tiếng, rồi hóa thành một luồng lưu quang bay thẳng về phía phòng giam của Triệu Linh Nhi, nó lướt qua hàng rào sắt giống như đâm xuyên một miếng đậu hũ.

Triệu Linh Nhi nắm chặt Tứ Diện Quỷ Vương Đao trên tay, nhanh chóng rời khỏi phòng giam.

Nàng trực tiếp vung lên một đao, chém vỡ cánh cửa sắt của tầng hầm, sau đó đi thẳng về phía trước...

Lúc này, tại trụ sở của gia tộc Vương thị, huyết vân quay cuồng, pháp khí lóe sáng linh quang, tiếng phòng ốc sụp đổ, tiếng nổ tung vang lên không ngừng...

Nhóm tu sĩ của Nam Cung gia và Mạnh gia đưa mắt nhìn nhau. Lúc ban đầu, bọn họ đã chia nhau ra, vây quanh Vương gia như một cái thùng sắt, nhưng sau khi chiến đấu bùng nổ, huyết vân lan tràn, phạm vi chiến đấu bị mở rộng, khiến bọn họ không thể không lui lại càng ngày càng rời đi xa, rất sợ bị ảnh hưởng.

Đột nhiên, một luồng huyết quang bắn ra. Một nữ tử áo đen ôm theo một nữ hài khác cùng bay lên không trung, chỉ trong chốc lát, đã rời khỏi vòng vây, biến mất tại chân trời mênh mông...

Suốt cả quá trình, tu sĩ của Mạnh gia và Nam Cung gia chỉ đứng tại chỗ nhìn theo, không dám tiến lên ngăn chặn. Chờ hai nàng biến mất rồi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, tùy ý để đối phương rời đi.

Thạch lâu, Thiên Trì bảo.

Trong thư phòng của Lý Thủy Đạo, Hạ Nhược Tuyết mặc một bộ đồ đen, đang quỳ dưới đất, chậm rãi kể lại quá trình nàng mạo hiểm đi chém giết Vương Băng lần này.

"Phu quân, đúng là hành động lần này của ta có chút lỗ mãng, xin chàng cứ trách phạt." Hạ Nhược Tuyết cung kính dập đầu nói.

Lý Thủy Đạo đi đi lại lại trong phòng, sau khi trầm tư một lát, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Nàng cứ đứng dậy trước đi."

Hạ Nhược Tuyết nghe theo mệnh lệnh, lập tức ngoan ngoãn đứng dậy.

"Trước mắt nàng và Linh Nhi đều không thể rời khỏi Thiên Trì bảo. Ngày thường, hai người phải ở lại trong nhà, tuyệt đối không ra ngoài. Những chuyện bên trong Thiên Trì bảo cũng vậy, nàng không thể tiếp tục tham dự vào, không thể để người khác biết hai người còn ở bên trong Thiên Trì bảo." Trên mặt Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ nghiêm túc.

Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Ta và Linh Nhi sẽ ở bên trong Phật đường tụng niệm kinh Phật để che giấu tai mắt của người khác"

Bình Luận (0)
Comment