Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 542 - Chương 542: Tìm Người Giúp Đỡ!

Chương 542: Tìm Người Giúp Đỡ! Chương 542: Tìm Người Giúp Đỡ!

Ma Sát nhai, Hắc Sơn.

Nơi này là trụ sở của gia tộc Đinh thị tại Ngũ Độc môn.

Ngọn núi dốc đứng giống như một thanh đao màu đen to lớn, trực tiếp đâm thẳng vào mây xanh, trên vách đá có đầy những khối nham thạch hung hiểm và cơn gió bén nhọn thấu xương.

Dưới chân núi là một cánh rừng tùng rậm rạp, cây cối cao lớn mà cảnh sắc thê lương, cành lá như quỷ trảo màu đen, gần như đã che khuất cả bầu trời.

Bên trong rừng tùng màu đen ở Ma Sát nhai luôn tràn ngập một luồng khí độc gay mũi... Dường như loại độc chướng này bắt nguồn từ Hắc Tùng lâm dưới chân núi, độc tố do cây Hắc Tùng Thụ nọ tản ra, một mực lan tràn khắp sơn cốc.

Khói độc lượn lờ bên trong Hắc Tùng lâm, khiến cho tầm nhìn giảm xuống cực thấp, những chiếc lá tùng màu đen không ngừng tản ra kịch độc. Một khi để đám Hắc Tùng Châm này chạm đến làn da, nó sẽ gây nên một cơn đau nhức kịch liệt, rồi lở loét ngay tại vị trí đó.

Đám độc thảo mọc dưới mặt đất lại càng nguy hiểm, nếu không cẩn thận mà giẫm trúng mấy bụi độc thảo bên dưới, thân thể sẽ trúng độc, sẽ xuất hiện tình trạng co rút và đau đớn kịch liệt.

Ngoại trừ độc tố của thảm thực vật, trong Hắc Tùng lâm này vẫn còn các loại rắn độc và trùng độc khác. Trong cơ thể những con rắn độc và trùng độc này đều ẩn chứa kịch độc, một khi bị chúng cắn, độc tố sẽ nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể, tạo thành tổn thương nghiêm trọng, thậm chí là khiến người ta mất mạng.

Một nơi rừng thiêng nước độc như vậy, đừng nói là phàm nhân, ngay cả tu sĩ Thông Linh cảnh cũng không dám tiến vào.

Nhưng có một nghịch lý tồn tại ở nơi này. Dưới Ma Sát nhai là một mảnh Hắc Tùng lâm quanh năm ngập tràn khói độc, nhưng trên Ma Sát nhai lại là một nơi linh khí dạt dào, vách núi có rất nhiều thôn xóm.

Thôn xóm ở nơi đây cực kỳ phồn hoa, trực tiếp đối lập với Hắc Tùng lâm âm u, đáng sợ bên dưới Ma Sát Nhai.

Những tòa kiến trúc bên trong thôn xóm này được xây dựa lưng vào núi, cũng phân bố chằng chịt trên vách núi. Phòng ốc trong thôn mang theo phong cách độc đáo, lấy kết cấu bằng gỗ làm chủ, cực kỳ khéo léo mà bám chặt và hòa hợp với địa hình vách núi ở nơi này...

Chưa hết, người ta còn nhìn thấy một mảnh ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, xếp chồng lên nhau, giống như một mảnh lụa gấm màu xanh lục, cực lớn từ trên núi kéo dài tới vạn khoảnh [1].

[1] : một khoảnh tương đương với 66.666.6667 m2 (6,6667 hecta).

Những hạt thóc màu vàng ươm, đắm mình dưới ánh nắng mặt trời, tư thế tao nhã, khe khẽ lay động, mang đến cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh và sinh cơ bừng bừng.

Tộc nhân của Đinh thị đang vất vả cần cù canh tác, những bóng dáng bận rộn của bọn họ không ngừng xuyên qua giữa mảnh ruộng bậc thang...

Đột nhiên ở phía chân trời có một luồng độn quang màu bạc xám xuất hiện, đối phương nhanh chóng tiếp cận, lại bị một luồng độn quang màu xanh lao lên, ngăn cản đường đi.

"Nơi này là Ma Sát nhai của Gia tộc Đinh thị, ngươi là người phương nào? Vì sao dám tự tiện xông vào?" Một tộc nhân trẻ tuổi của Đinh gia lớn tiếng chất vấn.

Độn quang màu xám bạc thu lại, Lý Thủy Đạo bay lơ lửng giữa không trung, lập tức ôm quyền nói: "Ngũ Độc môn Lý Thủy Đạo đặc biệt tới đây cầu kiến Ngọc Phượng tiên tử."

Người trẻ tuổi có chút sững sờ, sau đó vui sướng nói: "Thì ra ngươi chính là Lý Thủy Đạo đã ước chiến với Ma Thiên Cương, ngươi tới tìm cô cô nhà ta có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là cầu kiến mong được gặp mặt một lần." Lý Thủy Đạo mỉm cười trả lời.

"Nhưng vì sao cô cô nhà ta lại phải gặp ngươi?" Người trẻ tuổi nghi hoặc hỏi.

"Ta và Ngọc Phượng tiên tử chính là bạn cũ, lần này đặc biệt tới bái kiến, tin tưởng nàng sẽ không từ chối ra gặp mặt." Lý Thủy Đạo mỉm cười giải thích.

Người trẻ tuổi kia do dự một lát, cuối cùng mới nói: "Vậy ngươi hãy đi theo ta."

Hai luồng độn quang lập tức bay vào sâu bên trong Ma Sát Nhai, cuối cùng mới dừng lại phía trước một gian Trúc lâu thanh nhã.

Trúc lâu này được dựng trên đỉnh núi, lẳng lặng đứng giữa mảnh sương mù vờn quanh. Trong lầu có một luồng hương khí nhàn nhạt bay tới, phảng phất như tiên cảnh.

Lý Thủy Đạo và người trẻ tuổi kia cùng nhau tiến vào Trúc lâu, chỉ thấy bên trong được bày biện khá là đơn giản nhưng lịch sự tao nhã, trên tường có treo vài bức tranh sơn thủy tinh xảo, ngoài cửa sổ là một mảnh rừng trúc xanh biếc, gió nhẹ lướt qua, phát ra âm thanh sàn sạt.

Một vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn ở chính giữa Trúc lâu, nàng mặc một bộ váy dài màu xanh, tay nâng sách, chính là Đinh Ngọc Phượng.

Hai luồng độn quang vừa đáp xuống mảnh sân bên ngoài, độn quang thu lại, Ngọc Phượng tiên tử đã trông thấy người tới, vẻ ngoài lạnh nhạt cao ngạo lập tức bị hòa tan trong nháy mắt, lúm đồng tiền cười tươi như hoa nói: "Lý đạo hữu, không phải chúng ta từng nói ta sẽ đến Thiên Trì bảo ư? Sao ngươi lại tới đây rồi?"

"Vô sự không lên điện Tam Bảo, ta cố ý đến thăm là có một chuyện muốn nhờ." Lý Thủy Đạo nói xong, lập tức đưa mắt nhìn về phía thanh niên bên cạnh, vẻ mặt có chút nghi ngại.

Lúc này, Đinh Ngọc Phượng mới lên tiếng nói với người thanh niên kia: "Đinh Chân Lỗi... Ngươi tiếp tục ra bên ngoài tuần tra đi."

Thanh niên nọ ôm quyền hành lễ, lập tức hóa thành một luồng độn quang rời đi.

"Lý đạo hữu, chúng ta vào đây nói chuyện." Ngọc Phượng tiên tử mời Lý Thủy Đạo tiến vào trong Trúc lâu tiếp tục nói chuyện.

Trong Trúc lâu...

Đó là sương phòng của Đinh Ngọc Phượng. Nơi này được bố trí khá đơn giản mà lịch sự tao nhã, không có quá nhiều đồ vật, được cái vừa mở cửa sổ ra là có thể trông thấy dãy núi chập chùng bên ngoài.

Chỉ thấy một chiếc bàn gỗ lim được đặt ở chính giữa phòng, phía trên có đặt một đóa hoa tươi mới, tản ra hương hoa nhàn nhạt.

Đinh Ngọc Phượng ngượng ngùng ngồi trước mặt Lý Thủy Đạo...

Lý Thủy Đạo cố ý đến đây, còn ra hiệu để nàng xua tộc nhân rời đi, chẳng lẽ hắn muốn nói một chuyện riêng tư gì đó?

Nàng thoáng cụp mắt xuống, che giấu sự khẩn trương trong lòng mình...

Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: "Đinh đạo hữu, nói ra thật xấu hổ... Ta có một bằng hữu tu luyện Huyết Đạo ma công, gần đây đối phương đã chém giết tộc trưởng Vương Băng của gia tộc Vương thị ngay trước mặt mọi người, gây ra đại họa, sau đó nghênh ngang rời đi…”

Bình Luận (0)
Comment