Cúc Mục Cẩm nhẹ nhàng lật tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một con ngọc thiền to bằng bàn tay. Ngọc thiền óng ánh long lanh, tựa như một viên thủy tinh ngưng đọng lại, bên trên tản ra quang mang nhàn nhạt.
Cúc Mục Cẩm nhẹ nhàng ném ngọc thiền trên tay tới, ngọc thiền đập đập cánh giữa không trung, dần dần tan biến mất...
Hiển nhiên, tiếng đập cánh của ngọc thiền cực kỳ nhỏ, gần như không thể nghe thấy được, và trong lúc phi hành, thân hình nó sẽ tan biến đi, ẩn mình vào không gian xung quanh.
Cúc Mục Cẩm lập tức nhắm hai mắt lại, bàn tay bấm pháp quyết, nhanh chóng đắm chìm trong một loại trạng thái minh tưởng thần bí. Nàng và ngọc thiền đã thành lập nên một loại liên hệ đặc thù, có thể thông qua thị giác của nó để quan sát khung cảnh phía xa.
Chỉ có năm đệ tử của Chấp Pháp Đường xuất hiện ở nơi này, nhân số cũng không nhiều. Bọn họ đều mặc đồng phục màu đen, bên hông treo Câu Liêm đao, luôn dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn quanh bốn phía.
Năm người này chỉ có tu vi Thông Linh cảnh, thực lực bình thường không cao, bởi vậy ngọc thiền có thể nhẹ nhàng bay qua khe hở giữa đám thủ vệ này, sau đó ghé vào cửa sổ đá, quan sát tình huống bên trong.
Chỉ thấy bên trong có một nữ tử đang mượn dùng địa hỏa để luyện khí, dáng người nàng thướt tha, thủ pháp thuần thục, mỗi một động tác đều lưu loát và chuẩn xác vô cùng.
Nàng đang luyện chế một kiện pháp khí, hình dạng rất kỳ lạ, tựa như một cái bàn tính màu vàng, như bên trên chỉ có phần khung, mà không có hạt châu. Bàn tính kia không ngừng tản ra kim quang nhàn nhạt, có điểm thần dị vô cùng...
Ngọc thiền ẩn thân chăm chú nhìn dung nhan của nữ tử kia. Nàng là một nữ tử ôn nhu hiền thục, ánh mắt tinh anh sáng ngời, tựa như một dòng suối trong...
Quan sát xong, ngọc thiền trở về Nhạc lâu, lại nhẹ nhàng bay vào trong tay Cúc Mục Cẩm.
Cúc Mục Cẩm mở mắt, lẩm bẩm nói: "Thì ra Đinh Ngọc Phượng là khách quý của hắn, khó trách hắn lại không giết nàng."
Tình báo này cực kỳ có giá trị!
Nhưng nếu nàng trực tiếp báo lên Ám môn, chỉ sợ sẽ đắc tội với Lý Thủy Đạo.
Trong một mật thất dưới lòng đất, Thiên Trì phường.
Vách tường mật thất được khắc đầy phù văn, tản ra u quang nhàn nhạt...
Dường như bên trong những loại phù văn này còn ẩn chứa trí tuệ và lực lượng vô tận, chúng khiến người ta cảm nhận được một bầu không khí thần bí khó nói nên lời.
Đinh Ngọc Phượng đứng trong mật thất, linh quang màu vàng trong tay lập loè bất định.
Nàng vung tay lên, trực tiếp ném nó đi, tám cái bàn tính màu vàng vốn đang lơ lửng ngay giữa không trung lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Mỗi cái bàn tính đều được khảm phù chú tinh xảo.
Tám chiếc bàn tính này đại diện cho tám phương vị và nguyên tố khác nhau của bát quái, chúng đan xen vào nhau, tạo thành một trận pháp hoàn chỉnh.
Quang mang màu vàng tràn ngập trong mật thất...
Đinh Ngọc Phượng hướng ánh mắt tới, chăm chú nhìn những chiếc bàn tính đang lơ lửng kia, ngón tay của nàng nhẹ nhàng xẹt qua không trung, dẫn đường cho dòng năng lượng đang chảy bên trong bàn tính, linh quang màu vàng trên bàn tính vẫn chớp lóe bất định.
“Toán bàn châu cơ, cửu cửu quy nhất, sổ sổ châu châu, thôi toán thiên cơ [1]." Theo tiếng ngâm xướng của Đinh Ngọc Phượng vang lên, tựa như bầu không khí trong mật thất vừa ngưng đọng lại...
[1] : bàn tính hạt châu, cửu cửu quy nhất, tính toán hạt châu, thôi diễn thiên cơ.
Cửu cửu quy nhất trong này vốn là một câu vè để nói về cách phân chia và phục hồi những hạt châu trên bàn tính. Chuyển đi chuyển lại, cuối cùng vẫn phục hồi như lúc ban đầu.
Từng cái bàn tính rơi xuống, lại tạo thành một đồ án bát quái, Đinh Ngọc Phượng ở vị trí trung tâm trận pháp này, chân đạp âm dương, khống chế tiết tấu lưu chuyển của phép tắc trong thiên địa.
Chỉ thấy ngón tay của nàng nhẹ nhàng lướt qua bàn tính, quang mang màu vàng lấp lóe sáng trên đầu ngón tay, phảng phất như có vô số ngôi sao đang nhảy múa trên tay nàng.
Âm Dương chi khí bắt đầu lưu động trong đồ án bát quái, âm dương giao hòa, tạo thành một loại cân bằng vi diệu.
Chân Đinh Ngọc Phượng đạp lên hoa sen, đáp xuống vòng ngoài của Châu Xu phức tạp, nhìn Châu Xu Trướng Phòng vừa được mình chế tạo ra, gương mặt nàng lập tức lộ vẻ hài lòng nói: "Đại công cáo thành."
"Mỗi bàn tính đều được khảm chín viên Thiên Tuệ Ngọc Châu, tổng cộng là bảy mươi hai viên Thiên Tuệ Ngọc Châu. Năm đó ba đại gia tộc chúng ta liên hợp lại chế tạo Châu Xu Mật Điện, trên mỗi một cái bàn tính cũng chỉ có chín mươi mốt viên Thiên Tuệ Ngọc Châu mà thôi." Đinh Ngọc Phượng vỗ vỗ tay nói.
"Nói như vậy, khả năng tính toán của cả cái Trướng Phòng này vẫn kém một cái bàn tính bên trong Châu Xu Mật Điện?" Lý Thủy Đạo nhíu mày hỏi.
"Năm đó vì chế tạo Châu Xu Mật Điện, ba đại gia tộc chúng ta đã tiêu hao lượng lớn nhân lực vật lực, chỉ tính riêng linh thạch dùng để mua Vân Hải Minh Châu đã không dưới ba mươi vạn rồi, mà cái Châu Xu Trướng Phòng này của ngươi chỉ dùng tài liệu luyện chế còn dư tới tạo thành, đương nhiên không thể so sánh được. Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng lại đủ, khả năng tính toán của Châu Xu Trướng Phòng cũng không tầm thường. Nó không thể xử lý điểm công huân của mấy chục vạn người, nhưng xử lý nợ nần của mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn người thì thoải mái." Đinh Ngọc Phượng tự tin nói.
Lý Thủy Đạo nhìn kiện pháp khí cỡ lớn chuyên dùng để diễn toán (tính toán theo công thức) này, lại tò mò hỏi: "Vật này có thể tính toán những vấn đề vay mượn phức tạp hay không?"
Đinh Ngọc Phượng cười trả lời: "Thiên Châu Toán Trù có thể dùng để tính toán cả thiên địa vạn vật, thậm chí là vận mệnh của con người. Tuy Châu Xu Trướng Phòng này chỉ là phiên bản đơn giản hóa của nó, nhưng dùng để tính toán sổ sách, tuyệt đối là thành thạo."
"Vậy ta nên sử dụng vật này như thế nào?" Đối mặt với pháp khí diễn toán khổng lồ này, Lý Thủy Đạo lập tức lộ vẻ mặt mờ mịt hỏi.
"Chỉ cần đưa số lượng cần phải tính toán vào là nó có thể giúp ngươi tính ra kết quả." Đinh Ngọc Phượng nói vô cùng đơn giản.
Lý Thủy Đạo khẽ cau mày, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ta đưa cho ngươi một vấn đề là khoản nợ tam giác vậy."
"Ngươi nói đi."
-apptruyen-