Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 547 - Chương 547: Tác Dụng Của Châu Xu Trướng Phòng!

Chương 547: Tác Dụng Của Châu Xu Trướng Phòng! Chương 547: Tác Dụng Của Châu Xu Trướng Phòng!

"Giáp mượn Ất 1000 linh thạch, tỷ lệ lợi tức hàng tháng là 10%; Ất vay Bính 2000 linh thạch, tỷ lệ lợi tức hàng tháng là 12%; Bính mượn Giáp 3000 linh thạch, tỷ lệ lợi tức hàng tháng là 15%, kỳ hạn mượn tiền là 100 năm, tính toán lãi gộp, như vậy 100 năm sau mỗi người cần phải trả cho đối phương bao nhiêu linh thạch?" Lý Thủy Đạo chậm rãi nói.

Nếu dựa vào nhân lực để tính toán vấn đề này, kiểu gì cũng khiến mấy vị tiên sinh trong ba cái phòng thu chi phải làm việc suốt bốn - năm, hơn nữa trong quá trình tính toán, bọn họ lại rất dễ mắc phải sai lầm.

Đinh Ngọc Phượng có chút ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Thủy Đạo, nàng không ngờ Thiên Trì bảo lại gặp phải vấn đề vay mượn phức tạp như vậy, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nàng lập tức đánh ra một đạo pháp quyết, hướng thẳng về phía tám cái pháp khí bàn tính trước mặt, trong miệng lẩm nhẩm tụng niệm chú ngữ: "Toán bàn châu cơ, cửu cửu quy nhất, sổ sổ châu châu, thôi toán thiên cơ."

Theo quá trình Đinh Ngọc Phượng tụng niệm, chín hạt châu trên tám chiếc bàn tính kia bắt đầu tự động nhảy lên, toàn bộ pháp khí ầm ầm vận chuyển.

Trải qua ba đến bốn hơi thở sau, hạt châu mới dừng nhảy.

Đinh Ngọc Phượng chăm chú nhìn vào con số vừa hiển thị trên pháp khí hình chiếu, nói: "Giáp cần phải trả cho Ất 1.048.576 linh thạch, Ất cần phải trả cho Bính 2.097.152 linh thạch, Bính cần phải trả cho Giáp 4.194.304 linh thạch."

Lý Thủy Đạo hài lòng gật gật đầu, đúng là tốc độ giải toán của thứ này vượt xa nhân lực.

"Vật này suy diễn thiên cơ như thế nào?" Hắn lại tò mò hỏi.

"Kiện pháp khí diễn toán này chỉ có thể cung cấp khả năng tính toán, muốn thôi diễn thiên cơ, nhất định phải dùng đến bí thuật thôi diễn thiên cơ chuyên môn." Đinh Ngọc Phượng giải thích.

"Ngũ Độc môn có truyền thừa về thôi diễn thiên cơ không?"

Đinh Ngọc Phượng lắc đầu: "Ngũ Độc môn không có bí thuật như vậy. Ta nghe nói Bồng Lai hải có một môn phái truyền thừa rất ít ỏi, tu sĩ trong môn phái đều lấy cửu cung quy làm đồng tham, bọn họ rất giỏi về bí thuật thôi diễn thiên cơ mệnh thuật. Ngoài bọn họ ra, ta không còn nghe nói tới loại truyền thừa này nữa."

"Ài..." Nghe vậy, Lý Thủy Đạo khẽ thở dài một hơi, trong lòng có chút tiếc hận.

Phải biết rằng, nếu dựa theo kế hoạch của hắn, sau khi Thiên Trì phường được xây dựng xong, cùng ngày hôm ấy, hắn sẽ thanh lý toàn bộ nợ nần, chỉ giữ lại một số ít nợ bên ngoài.

Nói chính xác hơn, chỉ một vài người đặc biệt có giá trị mới đủ tư cách hưởng thụ lợi tức của Thiên Trì phường, như vậy lượng tính toán hàng tháng cũng không lớn, mấy vị nhân viên kế toán của phường thị tuyệt đối có thể đảm đương được công việc này, nhưng hắn vẫn muốn kiên trì chế tạo Châu Xu Trướng Phòng, chỉ với mục đích duy nhất đó là muốn có được một bộ pháp khí diễn toán hiếm thấy.

Xét cho cùng, thôi diễn thiên cơ, đạo pháp, mệnh thuật, tất sẽ mang đến sự trợ giúp rất lớn cho tương lai tu hành của hắn.

Đáng tiếc...

Không có đạo pháp diễn toán tương ứng, một món bảo vật hiếm lạ như vậy cũng chỉ có thể dùng để tính toán sổ sách mà thôi.

...

Quảng trường trung tâm, Thiên Trì phường.

Ánh mặt trời xuyên qua hư không xanh thẳm, chiếu xuống quảng trường, làm nổi bật lên cảnh tượng sáng ngời bên dưới.

Phần nền của quảng trường được tỉ mỉ ghép lại từ những phiến đá xanh, bóng loáng mà chỉnh tề, tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Đoàn người đi lên quảng trường...

Đinh Ngọc Phượng vỗ một cái vào túi trữ vật, lấy ra một chiếc linh chu khổng lồ.

Chiếc linh chu này có tạo hình như một chiến hạm cực lớn, thân thuyền được chế tạo từ thượng đẳng linh mộc, tản ra hào quang màu vàng kim nhàn nhạt. Trên thân thuyền có điêu khắc hoa văn tinh mỹ, nhẵn nhụi mà hoa lệ, phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật.

Khoang thuyền của linh chu rộng rãi mà tráng lệ, bên trong được trang trí bằng tơ lụa rực rỡ cùng với bảo thạch quý giá, mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ xa hoa.

"Năm vị đạo hữu, mấy ngày nay đã vất vả cho các ngươi rồi. Đây chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ, không đủ để bày tỏ lòng cảm kích của ta." Lý Thủy Đạo trực tiếp lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra, chân thành đưa cho năm Câu Liêm vệ, mỗi người một khối linh thạch tinh phẩm.

Tổng cộng là năm khối linh thạch, một khối trong đó là linh thạch thuộc tính thủy, còn lại đều là linh thạch thuộc tính kim. Những viên linh thạch này không ngừng lập loè tỏa sáng mê người, bên trong tản ra linh khí cường đại.

Đương nhiên, năm "Câu Liêm vệ" nọ đều là vãn bối của Đinh gia. Lần này Đinh Ngọc Phượng dẫn bọn họ đi theo đến Thiên Trì bảo, chỉ vì muốn bọn họ chuyển ít đồ mà thôi.

Nhưng cả năm người bọn họ đều đắc ý vô cùng, trực tiếp treo Câu Liêm đao lên, thể hiện ra thân phận "Câu Liêm vệ" của mình.

Dưới sự vận hành của lão vương bát, hiện giờ gia tộc Lý thị đang khai thác mỏ quặng linh thạch ở Thiên Hạt cốc, đã đào móc được lượng lớn linh thạch thuộc tính kim, nhưng bọn họ không thể công khai mang số linh thạch thuộc tính kim này ra ngoài tiêu thụ được.

Nếu không chắc chắn Ngũ Độc môn bên kia sẽ biết bọn họ đã đào được quặng linh thạch rồi.

Bởi vậy lượng linh thạch không thể nói rõ nguồn gốc này, nhất định phải được rửa sạch thông qua phường thị.

Trên phương diện này lại đề cập đến rất nhiều khoản tính toán khác nhau, bởi vậy món pháp khí diễn toán vừa mới luyện thành được, cũng có chỗ để phát huy ra tác dụng cực lớn của mình.

Đinh Ngọc Phượng nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Lý bảo chủ còn rất nhiều chuyện quan trọng phải xử lý, không cần đưa tiễn nữa đâu."

Lý Thủy Đạo cười trả lời: "Ta để Hạ Nhược Tuyết tới hộ tống các ngươi trở về, chờ sau khi các ngươi bình an về đến nhà, ta sẽ bảo nàng quay lại."

Đinh Ngọc Phượng lắc đầu: "Không cần làm như vậy."

"Nhất định phải làm." Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ kiên quyết vô cùng, hắn ném cho Hạ Nhược Tuyết một ánh mắt, Hạ Nhược Tuyết lập tức nhảy lên linh chu.

"Cái này... Bảo chủ quá khách khí rồi." Đinh Ngọc Phượng thở dài, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, đành phải đưa cả Hạ Nhược Tuyết cùng ngồi lên linh chu trở về.

Lý Thủy Đạo đứng trên quảng trường, đưa mắt nhìn theo chiếc linh chu nọ đi xa dần, vẻ mặt trở nên cực kỳ nặng nề.

Hắn lập tức vỗ vào túi trữ vật lấy ra một tờ giấy, lại chậm rãi mở nó ra. Phía trên có hàng chữ nắn nót tuyệt đẹp của Cúc Cẩm Mục. Đột nhiên trên đầu ngón tay hắn bốc lên một ngọn lửa màu xanh lục, độc hỏa thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt tờ giấy nhỏ kia đã hóa thành tro tàn.

-Hãy đọc tại truyện yy. pro-

Bình Luận (0)
Comment