--
Lúc Lý Thủy Đạo đeo chiếc nhẫn này lên, nó lập tức hoàn mỹ dính chặt vào da của hắn, như đã hòa thành một thể, hoàn toàn nhìn không ra trên ngón trỏ của hắn có đeo một chiếc nhẫn.
Lý Thủy Đạo rót Thái Âm pháp lực vào, đầu ngón trỏ lóe lên một tia sáng nhạt, một luồng kiếm quang sắc bén vô hình từ bên trong chiếc nhẫn bắn ra, bao trùm lấy ngón trỏ của hắn.
Ầm!
Ngón tay cắm vào vách đá, kiếm quang vô hình dễ dàng chọc ra một lỗ thủng, mà hoàn toàn không cảm giác được một chút lực cản nào.
Kiếm mang sắc bén vô cùng, thậm chí còn cường đại hơn kiếm mang do thượng phẩm phi kiếm phát ra, lại vô hình không dễ bị phát hiện.
Khuyết điểm duy nhất của nó chính là quá ngắn, nhưng nếu phối hợp với "Thực Cốt Kiếm Chỉ", hoàn toàn có thể bộc phát ra lực sát thương khủng bố.
Đã thành công một lần, Lý Thủy Đạo cũng không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục dùng độc hỏa luyện khí, dường như đã tìm được phương pháp đúng đắn, những lần luyện khí sau đều thành công rực rỡ.
Trong động không năm tháng, hắn cũng không biết mình đã tốn bao nhiêu thời gian vào luyện khí rồi, chỉ biết tới cuối cùng, hắn đã nhận được năm chiếc nhẫn trong suốt, tất cả đều được đeo lên tay phải.
Làm như vậy, chẳng những hắn có thể dùng một ngón tay phát ra kiếm quang, lại vận dụng một chiêu "Thực Cốt Kiếm Chỉ" đến phối hợp với nó, còn có thể chụm năm ngón tay lại thành đao, lại thông qua "Thực Huyết Đao Luân" đến phát huy uy năng của kiện pháp khí giới chỉ này đến mức tận cùng.
Lý Thủy Đạo đặt tên chiếc nhẫn này là Phong Duệ Chỉ Hoàn.
Nhìn thấy năm Phong Duệ Chỉ Hoàn được đeo trên tay phải, trong lòng Lý Thủy Đạo lại có chút tiếc nuối, nếu có thể gom đủ mười chiếc Phong Duệ Chỉ Hoàn, đeo vào mười ngón tay, có lẽ uy lực của chúng sẽ thâm sâu thêm một bậc.
Kỳ thật ý tưởng của hắn về Phong Duệ Chỉ Hoàn này cũng giống như tu sĩ có đồng tham con rết đi tu luyện Bách Túc Thiên Thủ vậy, bọn họ thích đeo móng tay sắt trên ngón tay.
Lại nói, Ma Thiên Cương cũng là đồng tham rết, và trên thực tế, loại pháp khí thích hợp nhất của gã chính là mười chiếc Phong Duệ Chỉ Hoàn này mà không phải là hai thanh đoản đao kia.
Đến đây, Lý Thủy Đạo quyết định rời khỏi hang động ẩn nấp, đi về phía động đá vôi có sa trùng.
Vừa tiến vào động đá vôi có sa trùng, hắn đã nhanh chóng đi tìm một vị trí thích hợp, rồi vươn một tay ra ngoài, có ý đồ hấp dẫn đám sa trùng tới tấn công bàn tay của hắn.
Đáng tiếc, đám sa trùng kia chẳng có một chút phản ứng nào cả.
Lý Thủy Đạo có chút hơi nghi hoặc về chuyện này. Hắn biết, dưới tình huống bình thường, chỉ cần có thứ gì đó đi ngang qua phía trên, những con sa trùng sẽ nhanh chóng bắn lên cắn lấy.
"Tình huống không đúng." Lý Thủy Đạo nhíu mày trầm tư.
Sao những con sa trùng này lại không có phản ứng gì vậy?
Hắn quyết định hạ bàn tay xuống thấp hơn một chút, cố gắng làm đám sa trùng kia chú ý tới, nhưng chúng vẫn không nhúc nhích.
Rơi vào tình huống nan giải rồi. Bởi Lý Thủy Đạo không dám hạ thấp thêm nữa, vị trí này đã quá gần, nếu còn tiếp cận thêm, hắn sẽ không kịp ứng phó.
Phải biết rằng, răng của đám sa trùng vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng cắn đứt cả xương cốt. Nếu xương cốt bị cắn đứt, hắn không thể vận dụng "Thủy Nguyệt Lưu Châu" tới chữa trị được, chỉ có đám tu sĩ đồng tham thằn lằn kia mới có bản lĩnh tự tái sinh.
Đúng vào lúc này, giọng nói của một nam tử từ phía sau truyền đến: "Lúc trước chúng ta đã dụ dỗ sa trùng như vậy, về sau chúng nó thông minh hơn rồi, trừ phi nắm chắc tuyệt đối có thể cắn đứt bàn tay của ngươi, nếu không chúng nó sẽ không đi ra đâu."
Lý Thủy Đạo lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử xấu xí dẫn theo hai gã nam tử mặc áo tù khác đi vào trong động đá vôi.
Ba người này đều mặc áo tu, tu vi đồng thời là nhị giai trung kỳ.
"Các ngươi cũng bị giam giữ ở đây?" Lý Thủy Đạo hỏi.
Nam tử xấu xí gật đầu, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng là tù nhân ở nơi này. Ta tên là Trương Nguyên Đào, bọn họ là huynh đệ của ta, đã bị nhốt ở đây một đoạn thời gian rồi, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?"
"Lý Thủy Đạo." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.
Đột nhiên Trương Nguyên Đào đổi giọng hỏi: "Vạn Khải Thịnh chết trong tay ngươi?"
"Đúng vậy, là ta giết." Lý Thủy Đạo gật gật đầu, trực tiếp thừa nhận.
Trương Nguyên Đào nghi hoặc hỏi: "Hắc Ảnh Xà Thủ của Vạn Khải Thịnh uy lực bất phàm, sao lão lại chết trong tay ngươi? Rốt cuộc là tiểu tử ngươi đã dùng thủ đoạn gì vậy?"
Lý Thủy Đạo lạnh nhạt trả lời: "Ngươi muốn thử một chút không?"
"Ha ha..." Trương Nguyên Đào cười khan hai tiếng, lắc đầu nói: "Không muốn... Ta chỉ có chút tò mò mà thôi."
"Vậy … để ta tới thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi." Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng, tay phải đã biến thành đao, một luồng sát ý lạnh thấu xương trực tiếp tản ra từ trên người hắn.
Hắn vận chuyển pháp lực trong cơ thể, âm thầm thúc giục Phong Duệ Chỉ Hoàn, ngưng tụ ra một vòng đao luân huyết sắc, trên đao luân tràn ngập thực huyết chi khí nồng đậm.
Thực Huyết Đao Luân gào thét chém tới trước mặt.
Ánh mắt Trương Nguyên Đào khẽ biến, gã lập tức làm ra phản ứng, giống như một con bọ chó, linh hoạt tránh thoát đòn chém giết của huyết sắc đao luân.
Lý Thủy Đạo vô cùng quen thuộc với chiêu này, nó lại là Thiên Oa Di Hành.
Huyết sắc đao luân lướt sát qua thân thể Trương Nguyên Đào, chỉ trong phút chốc, hai viên thạch nhũ vốn treo trên đỉnh hang đã bị đao luân gọt thành hai đoạn.
Đá vụn văng tung tóe xuống đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm thật lớn.
Ba người phía đối diện trông thấy một màn này, trong lòng không khỏi rung động. Uy lực của một đao vừa rồi đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Chỉ là một đao tiện tay lại có thể chém đứt hai viên thạch chung nhũ cứng rắn thành hai đoạn, thậm chí bề mặt vết cắt còn bóng loáng chỉnh tề…
Loại lực công kích khủng bố này, hoàn toàn có thể sánh ngang với thượng phẩm pháp khí.
"Đây là chiêu thức gì?" Một người trong nhóm này kinh ngạc hỏi.
"Từ khi nào Ngũ Độc môn lại có loại tuyệt học này rồi?" Một người khác nghi ngờ nói.
Trương Nguyên Đào nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tin nổi vào phán đoán của mình. Gã lắp bắp nói: "Ngươi... chẳng lẽ ngươi không phải tu sĩ của Ngũ Độc môn?"