Con sa trùng kia có tốc độ kinh người, nó giống như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm tới.
Lý Thủy Đạo thi triển Thực Cốt Kiếm Chỉ, một luồng huyết sắc kiếm khí đâm về phía sa trùng, đánh lệch đầu nó. Rất nhanh, một tay hắn bắt lấy cái đầu của sa trùng, còn tay kia vươn tới, không chút do dự nhổ đi hai cái răng độc dài nhỏ của nó.
Dưới ảnh hưởng của Lãnh Nguyệt Hàn Sơn kiếm ý, Lý Thủy Đạo ra tay vô cùng chuẩn xác, chỉ nhẹ nhàng vươn tay đến đã nhổ được hai cái răng kia. Răng nanh trong suốt rơi xuống đất, sa trùng lại một lần nữa biến thành một con nhuyễn trùng vô hại không có răng. Hắn nhanh chóng nhét sa trùng vào trong miệng, nuốt chửng nó, ăn như gió cuốn.
Sa trùng ăn thịt người, người lại ăn thịt sa trùng, đây vốn là một vòng tuần hoàn tàn khốc.
Rất nhanh, Lý Thủy Đạo đã nuốt cả bốn con sa trùng kia, bao gồm cả túi độc của chúng nó vào trong bụng. Hắn vỗ vỗ cái bụng, cảm thấy có chút căng tức, ăn không tiêu, tuyệt đối không thể ăn được thêm nữa.
Hiện giờ, trên mặt đất chỉ còn lại thi thể đã thủng thành trăm ngàn lỗ của Vạn Khải Thịnh, cùng với tám cái răng bén nhọn, dài bằng ngón trỏ.
Lý Thủy Đạo cắm tám cái răng nanh nhỏ này lên y phục của mình, lại đưa mắt chăm chú nhìn vào thi thể của Vạn Khải Thịnh. Suy tư một lát, hắn quyết định lợi dụng thi thể của Vạn Khải Thịnh. Hắn nhanh nhẹn đi tới, cởi bỏ áo tù trên người lão, cột nó lên chân lão, sau đó dùng sức đá thi thể của lão về phía bãi cát màu xám bạc đằng kia.
Thi thể vừa rơi xuống mảnh sa mạc màu xám bạc, đất cát bên dưới đã nhanh chóng quay cuồng, trực tiếp kéo bộ thi thể rách nát ấy chìm xuống phía dưới.
"Đã cắn câu!"
Không chút do dự, Lý Thủy Đạo lập tức kéo căng một đầu y phục, đáng tiếc, chỉ có thể kéo được một cái mắt cá chân. Có thể rõ ràng nhìn thấy, xương chân của Vạn Khải Thịnh đã bị sa trùng cắn đứt rồi, và hung khí chính là hàm răng trong suốt dài nhỏ của nó.
Ngay tại thời điểm Lý Thủy Đạo đang ngạc nhiên không thôi, đột nhiên một con sa trùng từ trong Sa địa bắn tới, cắn chặt lấy đoạn mắt cá chân kia, kéo phần chân bị đứt đó vào trong cát.
Nhìn mảnh y phục trống rỗng trong tay, vẻ mặt Lý Thủy Đạo tràn đầy bất đắc dĩ, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
Những con sa trùng này giống hệt những thanh phi kiếm một mực ẩn mình trong Sa địa, trừ phi là tu sĩ còn sống, nếu không rất khó mà câu được chúng.
Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một lát, đã quyết đoán rời khỏi khu vực hang động đá vôi nguy hiểm có sa trùng này, lại một lần nữa
Có lẽ bên trong nhà tù dưới lòng đất này không chỉ có hai kẻ tù tội là Vạn Khải Thịnh và hắn.
Trong một hang động nhỏ u ám, nơi này khá giống một gian phòng bí mật chỉ có một lối ra.
Lý Thủy Đạo rút một cây châm nhỏ từ trên người xuống, đây là răng độc của Thâm Uyên Sa Trùng. Trong trận chiến vừa rồi, Lý Thủy Đạo đã lấy được tám cái, và cây trên tay hắn là một trong số đó.
Oành!
Một luồng hỏa diễm màu xanh sẫm chợt bùng sáng trong bóng tối, nó biến thành một mảnh lục quang chiếu rọi huyệt động nhỏ hẹp này.
Đây là Cự Linh Độc Hỏa, một loại Thâm Uyên Độc Hỏa, cũng chính là con át chủ bài lớn nhất trong tay Lý Thủy Đạo, không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể dùng để đối địch.
Ngày thường tác dụng lớn nhất của nó chính là luyện khí. Dùng nó để luyện chế pháp khí kịch độc, có thể đề cao phẩm chất của kiện pháp khí nọ trên diện rộng.
Hiện tại trên tay đang có linh tài, lại có luyện khí chi hỏa, hắn phải mau chóng luyện chế thượng phẩm pháp khí, tăng cường thực lực của mình, lấy đó để ứng phó với bất cứ nguy hiểm nào có thể ập đến.
Trong nhà tù dưới lòng đất này, nếu hắn có được một kiện thượng phẩm pháp khí, chẳng khác nào đã bảo đảm được ưu thế tuyệt đối trong tay mình.
Cự Linh Độc Hỏa chậm rãi nướng chiếc răng độc dài nhỏ trong suốt của sa trùng, dần dần làm nó trở nên mềm mại hơn.
Sau đó, Lý Thủy Đạo lập tức vận dụng tinh thần lực mạnh mẽ, tụ tập Thái Âm pháp lực thành một sợi tơ cực nhỏ, dùng nó để khắc họa trận văn lên chiếc răng trong suốt thật nhỏ kia.
Ước chừng nửa nén hương sau, chỉ nghe "Xèo” một tiếng, một vòng khói nhẹ nhanh chóng bốc lên từ trong tay Lý Thủy Đạo và bồng bềnh trôi đi, đồng thời một chiếc răng độc của Thâm Uyên Sa Trùng cũng bị Cự Linh Độc Hỏa trực tiếp nung chảy.
Không khống chế tốt độ lửa, luyện chế thất bại rồi.
Lý Thủy Đạo khoanh chân ngồi xuống, suy tư hồi lâu, lại tiếp tục tháo chiếc răng nanh thứ hai xuống, bắt đầu luyện khí...
Phải biết rằng, khắc trận văn lên trên chiếc răng nanh nhỏ bé mà trong suốt này là chuyện vô cùng khó khăn, bởi vì dùng hỏa diễm nướng nó quá lâu rất dễ phá hỏng kết cấu của chiếc răng nanh ấy, nhưng ngược lại, nếu độ lửa chưa đủ lại dễ phát sinh sai lầm trong quá trình khắc trận hoa văn.
Trải qua nửa ngày, cái răng nanh thứ hai cũng luyện chế thất bại. Lần này, hắn thất bại vì khắc trận văn sai lầm.
Lý Thủy Đạo tiếp tục nghỉ ngơi, một lần nữa điều chỉnh lại trạng thái. Hắn ngồi yên nửa ngày, đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt đầy tự tin, dường như đã nghĩ ra kế hoạch gì khác rồi.
Dùng "Răng độc" tới luyện chế pháp khí loại châm quá khó khăn, còn không bằng thay đổi mạch suy nghĩ thử xem...
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo lại lấy ra một cái răng độc khác, Cự Linh Độc Hỏa nhanh chóng bùng lên, bao trùm toàn bộ chiếc răng độc nọ, sau khi đốt mềm răng độc, hắn cũng không vội dùng pháp lực khắc họa trận văn lên trên, thay vào đó, hắn lại dùng Bổ Thiên Pháp tiến hành tái tạo nó.
Một cây châm độc trong suốt dài nhỏ được tái tạo thành một chiếc nhẫn trong suốt hình tròn.
Đợi sau khi chiếc nhẫn nọ nguội đi, hắn lại khắc trận văn lên chiếc nhẫn. Lần này, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, Lý Thủy Đạo đã nhận được một chiếc nhẫn pháp khí.
Bề mặt chiếc nhẫn này trong suốt, bóng loáng như ngọc, không có bất cứ tì vết nào, nhìn như yếu ớt, nhưng bên trong lại toát ra một luồng khí tức cứng cỏi.
Bên trong chiếc nhẫn này được khắc những đường trận văn tinh tế mà phức tạp vô cùng, những đường trận văn ấy đan xen ngang dọc khắp nơi, chỉ khi Thái Âm pháp lực rót vào mới lộ diện ra ngoài.