"Nói như vậy, Vạn Khải Thịnh kia bắt sa trùng để nộp lên trên, đổi lấy công huân?"
Lý Thủy Đạo nhíu mày, hắn vốn cho rằng Vạn Khải Thịnh kia bắt lấy sa trùng mà không lập tức ăn đi, là vì nó có chất độc trong người, lại không biết rằng lão bắt lấy nó để đi đổi công huân.
Cũng chính vì lối suy nghĩ này mới khiến hắn nhầm tưởng con sa trùng này là thứ tốt, vì vậy mà trực tiếp ăn hết bốn con cả da lẫn thịt, không chừa một phân.
Cái này... Đúng là cẩu thả quá mà.
"Đúng vậy, không giao ra chẳng lẽ để mình ăn sao? Vấn đề là Thâm Uyên Sa Trùng, U Linh Cô hay U Tịch Thảo đều vô ích đối với tu hành lại mang trong mình kịch độc. Mà chúng ta bị giam ở nơi này, không cần biết ăn cái gì cũng không thể đột phá tu vi được, ngoại trừ làm việc cho tứ đại gia tộc, kiếm lấy chút công huân, tranh thủ sớm ngày đi ra ngoài, chúng ta còn có thể làm gì được chứ?" Trương Nguyên Đào thở dài nói.
Lý Thủy Đạo trầm tư một lát, lại hỏi: "Như vậy, Trương đạo hữu thuộc về hang động đá vôi nào?"
Trương Nguyên Đào cười giải thích: "Chúng ta không thuộc về bất cứ hang động đá vôi nào, chúng ta đi làm ăn buôn bán."
Lý Thủy Đạo tò mò hỏi: "Làm ăn gì cơ?"
Trương Nguyên Đào cười giải thích: "Chúng ta đi dạo giữa các hang động đá vôi, nhìn xem ở những nơi khác nhau có thứ gì đủ sức bổ sung cho nhau hay không."
Lý Thủy Đạo nghi ngờ hỏi: "Cái nơi rách nát này thì có thứ gì đủ sức bổ sung cho nhau chứ?"
Đột nhiên, Lý Thủy Đạo cười lạnh nói: "Các ngươi làm ăn cướp hả?"
Trương Nguyên Đào vội vàng lắc đầu: "Không, chúng ta làm ăn thật mà."
"Các ngươi có răng của Thâm Uyên Sa Trùng không?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
Trương Nguyên Đào gật đầu: "Có, có."
"Ta muốn mười cái."
"Không có nhiều như vậy." Trương Nguyên Đào vội vàng xua tay nói. "Chỗ ta chỉ có ba cây, dùng để may quần áo mà thôi." Rồi cười cười, bổ sung thêm.
"Chỗ ta có hai cây."
"Trong ống tay áo của ta cũng cắm ba cây."
Hai người còn lại lần lượt lên tiếng nói.
Lại nghe Trương Nguyên Đào giải thích: "Không dối gạt Lý đạo hữu, vật tư ở nơi này của chúng ta rất thiếu thốn, không cần biết có thứ gì hay ho không cũng phải thu thập lại. Đừng thấy đám người bên trên không thu cây kim nhỏ này mà lầm, chúng ta đều xem nó như bảo bối đấy."
"Ta muốn cả tám cây này của các ngươi." Nghe xong những gì đối phương giải thích, Lý Thủy Đạo mới mở miệng nói, hắn nói xong lại hỏi thêm một câu: "Các ngươi muốn thù lao gì? A... Nói trước, trong tay ta không có gì cả."
Trương Nguyên Đào lắc đầu nói: "Đương nhiên là không cần thù lao, chỉ cần có thể kết giao bằng hữu với Lý đạo hữu là tốt rồi."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, tỏ vẻ thành giao: "Được, vậy đưa răng nanh cho ta đi."
Lý Thủy Đạo vừa nói vừa đến gần ba người, rõ ràng là đám người bọn họ cảm thấy khá sợ hãi, dù sao một đao vừa rồi của Lý Thủy Đạo cũng quá mức kinh khủng.
Bọn họ nhao nhao đặt răng độc của sa trùng xuống đất, sau đó nhanh chóng thối lui.
Chờ Lý Thủy Đạo đến gần, đưa tay lên, tám cái răng độc kia lập tức rơi vào trong tay hắn.
Rõ ràng là những chiếc răng độc này đã được lưu trữ nhiều năm rồi, có bốn cái trong đó đã bị tổn hại, không còn giá trị luyện khí nữa.
"Đa tạ ba vị đạo hữu." Lý Thủy Đạo cảm kích nói.
"Có phải các ngươi đến đây là muốn câu sa trùng hay không?" Đột nhiên Lý Thủy Đạo mở miệng hỏi.
Trương Nguyên Đào xấu hổ cười nói: "Đúng là ba huynh đệ chúng ta có suy nghĩ này, chỉ không biết Lý đạo hữu có nguyện ý để chúng ta câu sa trùng hay không?"
"Không sao, các ngươi cứ câu đi, câu xong thì đưa răng của chúng cho ta, về phần thịt trùng, các ngươi cứ giữ lại mà nộp lên trên." Lý Thủy Đạo cực kỳ rộng lượng nói.
Trương Nguyên Đào vô cùng cảm kích, gã lập tức nháy mắt ra hiệu cho một người bên cạnh. Người nọ tỏ vẻ khổ đại cừu thâm [1] gật gật đầu. Rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Thủy Đạo, người này lại dám thò tay xuống Sa địa.
[1] : khổ đại cừu thâm nghĩa là bị bóc lột thậm tệ mà cừu hận vô biên
Cánh tay của gã cách Sa địa càng ngày càng gần, thậm chí Lý Thủy Đạo còn có thể cảm nhận được đám sa trùng dưới mặt cát đang vận sức chờ phát động.
Khi tay của người này cách mặt đất chỉ còn lại một thước, đột nhiên một con sa trùng bắn ra, trực tiếp chui vào bàn tay gã, cắn đứt xương cốt của gã.
"Á!" Người nọ kêu thảm, lập tức ngã xuống đất.
"Mau lên!"
"Bắt lấy nó! Phải bắt được đầu của nó." Trương Nguyên Đào và một người khác luống cuống tay chân ứng phó, không ngờ con sa trùng kia lại cắn vào tay người còn lại, trực tiếp cắn đứt xương tay đối phương.
Lý Thủy Đạo thực sự không thể đứng nhìn thêm nữa.
Thực Cốt Kiếm Chỉ!
Hắn giơ tay điểm ra một cái, một luồng huyết quang lập tức bắn trúng đầu sa trùng, kiếm quang sắc bén nhanh chóng đông cứng nó.
Sinh mệnh lực của Thâm Uyên Sa Trùng cực kỳ ương ngạnh, dù cái đầu đã bị đông cứng, nó vẫn còn hoạt động như khi còn sống.
Trương Nguyên Đào luống cuống tay chân, vội vàng lấy ra hai cái răng độc từ trong miệng sa trùng.
Răng độc rơi xuống đất, Thâm Uyên Sa Trùng đã biến thành một con nhục trùng không răng, bị Trương Nguyên Đào quấn lên tay.
Lý Thủy Đạo đến gần hai người, giơ tay lên, nhẹ vẫy một cái, hai cái răng độc vừa bị lấy xuống đã bay vào tay hắn.
Đến đây, hắn đã có sáu cái răng độc để sử dụng, đủ để luyện chế thêm năm chiếc “Phong Duệ Chỉ Hoàn” rồi.
"Hai người trong các ngươi đã bị cắn đứt tay rồi, các ngươi định làm gì bây giờ?" Lý Thủy Đạo ân cần hỏi han.
"Không sao, bọn họ là đồng tham thằn lằn, chỉ cần bế quan một thời gian, là tay đứt có thể mọc lại." Trương Nguyên Đào giải thích.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Ta muốn đi xem các ngươi đổi lấy công huân như thế nào. Các ngươi yên tâm, ta chỉ đi xem một chút, tuyệt đối sẽ không cướp đoạt công huân của các ngươi." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
Cứ như vậy, bốn người bọn họ cùng nhau rời khỏi Sa Trùng động. Ngay khi rời khỏi nơi này, hai người có bàn tay bị thương lập tức ẩn núp đi. Bọn họ không dám tùy tiện tin tưởng bất cứ ai trong thế giới dưới mặt đất này.
Trương Nguyên Đào lại cao hứng bừng bừng cầm sa trùng trong tay, đi về phía cổ họng. Khi đến cổ họng, gã lập tức dùng pháp thuật oanh kích vào tấm bia đá bên trên, khiến nó phát ra một tiếng vang nặng nề.