Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 578 - Chương 578: Tỳ Vị Động!

Chương 578: Tỳ Vị Động! Chương 578: Tỳ Vị Động!

Theo âm thanh liên tiếp nổ ra ầm ầm, trên tấm bia đá chợt nứt ra một lỗ hổng, từ trong lỗ hổng, có hai gã tu sĩ mặc áo trắng đi ra.

Trương Nguyên Đào giao Thâm Uyên Sa Trùng còn sống cho bọn họ.

Một người trong đó ghi chép công huân cho gã, một người khác lại đưa cho gã một ít phần thưởng, bao gồm vài bộ áo tù để thay đổi, thậm chí còn thưởng cho gã một bầu rượu.

Trương Nguyên Đào để áo tù ra sau lưng, cầm bầu rượu đi về phía Lý Thủy Đạo đang ẩn mình trong bóng tối.

"Trong lao ngục này, người có thể uống rượu ngon, mặc đồ mới, đã được tính là người trên người rồi. Lý đạo hữu có chiến lực trác tuyệt, rất xứng với bầu rượu ngon này." Trương Nguyên Đào dùng cả hai tay dâng bầu rượu ngon lên, vẻ mặt cung kính nói.

Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói: "Không cần, ngươi tự uống đi, dù ta ở bên ngoài cũng hiếm khi uống rượu."

"À... Đa tạ." Trương Nguyên Đào không uống ngay mà lập tức cất bầu rượu ấy đi.

Lý Thủy Đạo kỳ quái hỏi: "Vì sao ngươi không uống?"

Trương Nguyên Đào cười cười trả lời: "Ta muốn dùng nó để làm ăn. Lý đạo hữu có điểm không biết, Quỷ Diện Cô và U Tịch Thảo có thể sinh trưởng ở bất cứ nơi nào bên trong Cấm Bế lao ngục này, không chỉ giới hạn bên trong hai cái hang động đá vôi lớn kia, chẳng qua số lượng bên trong hai cái hang động đá vôi kia là nhiều nhất mà thôi. Lỡ như có tu sĩ nhàn rỗi nào đó hái được Quỷ Diện Cô hoặc là U Tịch Thảo, ta có thể dùng rượu ngon đến trao đổi với bọn họ. Chúng chính là mặt hàng ban đầu chúng ta buôn bán đó..."

"Nếu các ngươi không uống, vậy đưa rượu cho ta!" Đột nhiên trong động đá vôi tối đen lại truyền ra giọng nói của một người khác.

Lý Thủy Đạo nhìn về hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy một nam tử gầy gò đã mất đi hai tay đang bước ra từ trong bóng tối. Đôi mắt của gã này rất lớn, dường như đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối rồi.

"Ngươi vẫn ở bên trong cổ họng này sao?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

"Không sai, chỉ có một mình ta ở bên trong cổ họng này." Nam tử kia nói.

Lý Thủy Đạo nhìn bộ áo tù sạch sẽ đang được gã mặc trên người, cùng với ống tay áo trống rỗng, đột nhiên hỏi: "Tay của ngươi mất đi như thế nào?"

"Phì! Lúc mới vào nơi đây, đã bị người bắt đi câu sa trùng." Nam tử nói ra.

"Vậy ngươi còn mật báo chuyện ta tiến vào nơi này cho Vạn Khải Thịnh?" Lý Thủy Đạo lạnh giọng hỏi.

Nam tử kia có chút sửng sốt, nhưng sau đó cũng dứt khoát sảng khoái thừa nhận chuyện này: "Không sai, là ta đi báo tin, nhưng tên ngư phu làm ta mất đi hai tay lúc đó không phải là Vạn Khải Thịnh."

"Trương đạo hữu mời hắn uống một chén đi, phần còn lại của bầu rượu thuộc về ngươi." Lý Thủy Đạo hào phóng nói.

"Được!" Trương Nguyên Đào lập tức lấy một cái chén rượu được mài bằng đá từ trên người ra, rót đầy cho tu sĩ mất tay nọ.

Ừng ực ừng ực... Tu sĩ mất tay uống một ngụm, có vẻ khoan khoái cực kỳ.

"Được! Uống rượu của ngươi, nhận tình của ngươi, ngươi muốn ta làm gì? Nhưng nói trước, chiến đấu thì ta không được."

"Xin hỏi tục danh của đạo hữu?"

"Dư Dược."

"Được! Coi như kết giao bằng hữu, ta cũng không cần Dư đạo hữu phải làm gì." Lý Thủy Đạo hào phóng nói.

"Trương đạo hữu, Dư đạo hữu... xin từ biệt, sau này còn gặp lại." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.

"Lý đạo hữu đi thong thả." Trương Nguyên Đào cũng vội ôm quyền nói.

"Ngày sau nếu đến cổ họng, ngươi cứ việc gọi tên ta, tự ta sẽ hiện thân gặp mặt." Dư Dược cũng nói.

Sau đó, Lý Thủy Đạo lập tức biến mất trong bóng tối...

Hiện tại, điều hắn phải làm chính là tìm một nơi tuyệt đối bí ẩn để luyện chế toàn bộ "Phong Duệ Chỉ Hoàn". Trong quá trình luyện khí, nhất định phải sử dụng đến Cự Linh Độc Hỏa, bởi vậy Lý Thủy Đạo tuyệt đối không tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Theo những gì vừa biết được, thì Cấm Bế lao ngục này và bên ngoài vẫn có thể duy trì liên lạc, thậm chí là trao đổi vật tư. Một khi tin tức Lý Thủy Đạo đang nắm giữ "Cự Linh Độc Hỏa" bị tiết lộ ra ngoài, cũng tương đương với hắn sẽ bị ở nơi này mãi mãi, chân chính không có cơ hội còn sống mà rời đi.

Đợi cho đến khi hắn có được mười cái "Phong Duệ Chỉ Hoàn", lại đề thăng thực lực của bản thân tới cực hạn, hắn sẽ đi khắp đường ruột, cúng bến tàu [1], kết giao bằng hữu, tiếp thu ý kiến quần chứng, từ đó lên kế hoạch tìm đường ra.

Dù dựa theo suy đoán của Lý Thủy Đạo, chỉ cần Hạ Nhược Tuyết một mực án binh bất động, thì hiềm nghi của hắn sẽ nhanh chóng được rửa sạch. Nhưng đương nhiên, bất cứ chuyện gì cũng phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Lỡ như Chấp Pháp đường không chịu để hắn đi ra ngoài thì sao?

Thì Lý Thủy Đạo sẽ phải tự nghĩ biện pháp rời đi thôi.

Trong động không năm tháng, sau khi Lý Thủy Đạo thành công luyện chế ra năm cái "Phong Duệ Chỉ Hoàn", hắn lại một thân một mình đi tới Tỳ Vị động.

Đúng là Tỳ Vị động này rất rộng lớn, thậm chí Lý Thủy Đạo còn không thể nhìn thấy phần đỉnh của nơi này.

"Là ai đến đây?" Từ trong bóng tối lập tức truyền ra một giọng nói the thé.

Lý Thủy Đạo nhanh chóng đi về hướng có âm thanh, lập tức trông thấy một nam tử để trần thân thể.

Sau khi nhìn thấy Lý Thủy Đạo, rõ ràng là nam tử không đủ y phục che thân nọ tỏ ra vô cùng sợ hãi, đối phương nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.

Dù sao "áo tù" cũng không phải pháp y, mặc lâu sẽ bị tổn hại. Bởi vậy những tu sĩ có thể mặc y phục mới chỉ có hai loại người, hoặc là tù phạm mới tới hoặc là kẻ già đời có thể hoàn thành nhiệm vụ trao đổi công huân.

Lý Thủy Đạo nhanh chóng đuổi theo đối phương, lại nhìn thấy một đám nam tử mặc y phục rách nát y chang người vừa nãy, hành vi cử chỉ của bọn họ lại ẻo lả giống hệt một vị cô nương, hầu như không có chút khí khái nam tử nào cả.

Tất cả đều lộ vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

Đám nam tử y phục rách rưới này đang vây quanh một tráng hán có hình thể cực kỳ cao lớn. Thân thể người này hùng vĩ giống một con gấu đen, hai mắt nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, đều lộ ra một loại "Dục vọng" trần trụi.

----------------- --

[1] : từ “cúng bến tàu” này chủ yếu nói về những người mới đến một địa điểm hoặc môi trường nhất định nào đó, sẽ mua chút quà hoặc đến chào hỏi những người có kinh nghiệm hay lớn tuổi hơn mình, như một dạng lễ nghi tượng trưng và thể hiện sự thân thiện, sự tôn trọng của bản thân với người khác.

Bình Luận (0)
Comment