Ánh mắt nam tử nọ nhìn về phía Lý Thủy Đạo cũng trần trụi không thèm che giấu như vậy, thậm chí trong miệng còn phun ra một câu dơ bẩn: "Con bà nó... rốt cuộc bên trên cũng buông hàng mới xuống rồi, tiểu bạch kiểm, mau đến chỗ gia gia, gia gia thương ngươi."
Lý Thủy Đạo nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói: "Chẳng lẽ ngươi chính là Hỗn Thế Ma Vương bên trong Tỳ Vị động, đúng là ghê tởm!"
"Ha ha ha ha..." Vị tráng hán kia nhìn như con gấu đen kia lập tức ngửa mặt lên trời cười to, sau đó vẻ mặt đầy phẫn nộ nói: "Trước kia lão tử cũng yêu nữ nhân, là đám gia hỏa Ngũ Độc môn kia chỉ đưa nam nhân tiến vào…"
"Đại vương mau đánh hắn!" Mấy nam tử da mịn thịt mềm đang đứng bên cạnh, lập tức kéo giọng, bén nhọn hô to, trợ uy cho tráng hán.
"Quả nhiên ngươi là Hỗn Thế Ma Vương, tại hạ Lý Thủy Đạo đặc biệt tới bái kiến..." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.
Lý Thủy Đạo còn chưa nói hết lời, Hỗn Thế Ma Vương đã tách khỏi một đám thiếp thất bên cạnh, cái cột đen lập tức nhô lên, khí thế hung hăng xông về phía Lý Thủy Đạo.
"Hắc hắc, tiểu bì nương [1]... đừng nói nhiều như vậy, để cho gia gia ôm một cái." Hỗn Thế Ma Vương đã giống như một ngọn núi đen ép tới.
[1] : có thể hiểu từ “tiểu bì nương” này là cô bé nghịch ngợm…
Khuôn mặt Lý Thủy Đạo thoáng run rẩy một hồi. Lúc trước, hắn còn không hiểu, nếu những tu sĩ đó nhặt được Quỷ Diện Cô hay U Tịch Thảo, vì sao không tự mình tới trao đổi vật tư ở cổ họng, làm như vậy không chỉ nhận được công huân, còn có thể nhận được rượu và y phục?
Nhưng đến hôm nay, khi hắn nhìn thấy Hỗn Thế Ma Vương, trong lòng cũng hoàn toàn hiểu được tính tất yếu cho sự tồn tại của đám thương nhân rồi, ít nhất là bọn họ có thể bớt ăn một gậy lúc đi đường, để cho đám thương nhân đi chịu một gậy này.
Nói thật, Trương Nguyên Đào kia cũng không dễ dàng gì...
Khi đối mặt với cây cột đen của Hỗn Thế Ma Vương này, Lý Thủy Đạo lại khẽ thở dài một hơi.
Ngay khi hai người bọn họ sắp tiếp cận!
Thực Cốt Kiếm Chỉ!
Linh quang chợt lóe trên Phong Duệ Chỉ Hoàn, luồng kiếm quang sắc bén trực tiếp hóa thành một đạo huyết kiếm, đâm thẳng về phía "Đầu thương".
Hệt như cây kim nhọn đối đầu với sợi râu ở đầu bông lúa mạch!
Kiếm quang màu máu xẹt qua...
Hỗn Thế Ma Vương: "..."
Thân thể cao lớn như ngọn núi của Hỗn Thế Ma Vương lập tức cứng đờ tại chỗ, không tiếp tục xông về phía trước nữa, vẻ thèm khát trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại vô tận đau thương.
Phù phù.
Hỗn Thế Ma Vương quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay gắt gao che kín vị trí bị thương, trong hốc mắt to như chuông đồng lại chứa đầy lệ.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim, nam nhi không dễ rơi nước mắt chỉ vì chưa đến lúc thương tâm, nhưng lúc này, Hỗn Thế Ma Vương không chỉ quỳ xuống, còn trực tiếp rơi lệ, xem ra gã thật sự đau lắm rồi.
"Tại hạ Lý Thủy Đạo, muốn đến kết giao bằng hữu." Lý Thủy Đạo lại thản nhiên nói.
Hai giọt nước mắt thống khổ chảy xuống, đột nhiên khuôn mặt Hỗn Thế Ma Vương trở nên dữ tợn, gã nổi giận gào thét: "Ta muốn đánh ngươi thành bánh thịt."
"Hừ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Lý Thủy Đạo cũng không khách khí, lập tức hóa chưởng thành đao thi triển Thực Huyết Đao Luân.
Ánh đao màu máu bộc phát ở khoảng cách cực gần, chỉ thấy khí tức hung sát trực tiếp lóe lên trên lưỡi đao, làm người ta không rét mà run.
Rõ ràng một chiêu này là muốn giết người, Lý Thủy Đạo đã động sát tâm.
Hỗn Thế Ma Vương cảm nhận được sát ý của Lý Thủy Đạo, gã lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, trên người trực tiếp bắn ra một tầng lân giáp màu xanh.
Tầng lân giáp kia mang theo cảm giác cứng rắn như kim loại, tạo thành một lớp phòng ngự không thể phá vỡ.
Nhưng đao luân màu máu vô cùng sắc bén kia lại có uy lực kinh người, ngay cả khi phải đối mặt với tầng phòng ngự chắc chắn như thế, nó vẫn có thể cắt đứt lân giáp trên người Hỗn Thế Ma Vương, chém cho gã đầm đìa máu tươi.
Đứng trước tình thế này, Hỗn Thế Ma Vương kia vẫn giữ nguyên vẻ điên cuồng, không chút sợ hãi, ngược lại gã còn liều lĩnh nhào về phía Lý Thủy Đạo, giống như không giết được hắn thề không quay đầu lại.
Thiên Oa Di Hành!
Lý Thủy Đạo trực tiếp thi triển thân pháp linh động, xảo diệu tránh né cái ôm gấu cường đại của Hỗn Thế Ma Vương, sau khi lui về phía sau, liền cao giọng nói: "Thì ra các hạ chính là đạo hữu của Thương Châu Thanh Lân đường, đúng là thất kính thất kính!"
Nhóm phi tần bên cạnh Hỗn Thế Ma Vương bắt đầu sôi nổi hét lên.
"Đại vương mau giết hắn!"
"Đại vương, chúng ta không muốn làm tỷ muội với hắn."
"Đại vương, chúng ta cho ngài mượn pháp lực."
Vừa dứt lời, đám phi tần kia đã trực tiếp thi triển ra một môn đạo pháp đặc biệt. Chỉ thấy song chưởng của bọn họ dứt khoát vươn ra, chống sau lưng tỷ muội nhà mình, truyền pháp lực của mình cho người trước, tầng tầng gia tăng, đến cuối cùng, người cầm đầu lại dùng tay kết pháp quyết, bắn ra một luồng linh quang năm màu chiếu thẳng lên người Hỗn Thế Ma Vương.
Được luồng linh quang này chiếu rọi, phảng phất như Hỗn Thế Ma Vương vừa nhận được tăng phúc. Vết thương trên người gã khép lại trong nháy mắt, mảng lân phiến màu xanh trên người lại nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Gần như chỉ một cái chớp mắt, gã đã biến thành một con cá sấu hình người khổng lồ, như yêu như ma, hai mắt màu đỏ như máu, thực lực cũng trực tiếp gia tăng, đạt đến trình độ Dung Linh cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ!
Gặp phải tình huống quỷ dị này, Lý Thủy Đạo quyết đoán lui về phía sau, cất cao giọng nói: "Sau này còn gặp lại." Rồi nhanh chóng xoay người rời đi, cũng thuận tay ném ra hai lưỡi đao huyết sắc, trực tiếp giết về phía đám phi tần đằng kia.
Một chiêu công địch này nhất định phải cứu!
Không ngoài dự đoán, Hỗn Thế Ma Vương đã yêu hóa kia, trực tiếp lao đến như thuấn di, nhanh chóng chặn lại hai vòng huyết sắc đao luân của hắn.
Thân thể người này cường đại dị thường, huyết sắc đao luân có thể dễ dàng chém đứt cả thạch nhũ, chỉ có thể lưu lại trên người gã hai vết xước nhợt nhạt.
Thừa dịp Hỗn Thế Ma Vương đang ngăn cản huyết sắc đao luân, Lý Thủy Đạo đã nhanh chóng rời khỏi Tỳ Vị động, rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
-apptruyen-