Hỗn Thế Ma Vương đã yêu hóa cũng không lựa chọn truy kích. Cũng đúng thôi, một khi mất đi linh quang gia trì, gã này có đánh cũng không lại Lý Thủy Đạo.
Cảm xúc phẫn nộ trong mắt gã chậm rãi biến mất. Tới lúc này, đột nhiên trong lòng gã lại có chút hối hận.
Là gã quá xúc động rồi!
Lẽ ra sau khi cây cột màu đen kia bị thương, gã nên giả vờ yếu đuối, rồi tìm cơ hội đột nhiên xuất thủ giết chết Lý Thủy Đạo kia, chứ không phải đùng đùng nổi giận tại chỗ, càng không nên thi triển con át chủ bài yêu hóa kia sớm như vậy.
Bây giờ tất cả át chủ bài đều lộ cả rồi, vấn đề là át chủ bài đã lộ nhưng một cái lông của địch nhân cũng không thể chạm tới.
Sao gã lại không khống chế được cảm xúc của mình như vậy?
Hỗn Thế Ma Vương càng nghĩ càng hối hận, tới cuối cùng chỉ có thể hung hăng đánh một quyền xuống đất, phát tiết cảm giác không cam lòng khó nhịn này.
Ở vị trí cổ họng, ba người Lý Thủy Đạo, Trương Nguyên Đào và Dư Dược lại tụ tập cùng một chỗ, bọn họ vừa uống rượu vừa thảo luận cách đối phó với Hỗn Thế Ma Vương.
"Lần này, đúng là Lý đạo hữu đã quá mức liều lĩnh rồi! Sao không thương nghị cùng chúng ta một phen, đã trực tiếp đi tìm Hỗn Thế Ma Vương kia gây chuyện rồi?" Trương Nguyên Đào thở dài một hơi nói.
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói: "Ta đến đó đâu phải đi gây chuyện, chỉ muốn đi qua chào hỏi, kết giao bằng hữu một phen, nào biết tên Hỗn Thế Ma Vương kia lại đúng là … Hỗn Thế Ma Vương chứ? Con mẹ nó, ta muốn loại bỏ người này thật nhanh, Lý mỗ ta không phải ai cũng kết giao bằng hữu được."
"Vậy Lý đạo hữu định diệt trừ hắn như thế nào?" Dư Dược hỏi.
"Hỗn Thế Ma Vương kia vốn không phải đối thủ của ta, nhưng hắn có một môn thần thông khá là lợi hại..."
Lý Thủy Đạo bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện, Trương Nguyên Đào và Dư Dược Đô nghe xong, đều lộ vẻ mặt khiếp sợ vô cùng.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói một người có thể mượn công lực của người khác như vậy.
"Dựa theo lời Lý đạo hữu nói, muốn phá được bí thuật này trước hết phải diệt trừ đám phi tần của Hỗn Thế Ma Vương." Trương Nguyên Đào bắt đầu phân tích.
"Đúng vậy." Lý Thủy Đạo gật gật đầu.
Dư Dược vốn đang yên lặng lắng nghe Trương Nguyên Đào và Lý Thủy Đạo nói, ngươi một lời ta một câu, đột nhiên cũng mở miệng nói: "Trương đạo hữu, từ khi ta vào ngục tới nay, vẫn luôn bồi hồi ở gần cổ họng, chưa bao giờ đi qua Tỳ Vị động kia. Trương đạo hữu ngươi đi buôn bán khắp thiên hạ, không biết phải làm sao mới có thể đi thông qua hang động đá vôi ấy?"
Nghe nói như thế, Lý Thủy Đạo lập tức nâng chén rượu lên uống để che giấu sự lúng túng trong lòng.
Dư Dược này đột nhiên nói ra một chuyện không nên nói đến như vậy… Còn có thể vượt qua kiểu gì nữa đây?
Khẳng định là chịu một gậy liền đi thông qua rồi.
"Không nói dối hai vị, đúng là muốn đi thông qua Tỳ Vị động kia rất khó, phải chờ cho đến lúc Hỗn Thế Ma Vương kia đang hành sự, sau đó dựa vào thân pháp tuyệt đỉnh mới có thể thông qua. Bởi hai vị huynh đệ kia của ta là đồng tham thằn lằn, có thể lặng yên không một tiếng động leo đến đỉnh động đá vôi, mà ta lại tu luyện 《 Thiên Oa Di Hành 》, có thể dùng thân pháp tránh được cửa ải khó khăn này." Trương Nguyên Đào mở miệng giải thích.
Lý Thủy Đạo đặt chén rượu xuống, biểu cảm không vui không buồn, nào ngờ Dư Dược lại vui vẻ nói: "Thì ra Trương đạo hữu cũng là đồng tham thiềm thừ, thực không dám giấu giếm, ta cũng là đồng tham thiềm thừ đây."
Nghe đến đó, Lý Thủy Đạo lập tức mở miệng nói: "Thì ra hai vị đều là đồng tham thiềm thừ, vừa vặn chúng ta có thể giao lưu với nhau."
Lời vừa nói ra tuyệt đối đúng ý của Dư Dược, lại nghe gã tiếp tục chia sẻ: "Nếu Trương đạo hữu chịu truyền thụ 《 Thiên Oa Di Hành 》 cho ta, ta nguyện dùng bí thuật 《 Thiên Oa Vân Mục 》 làm trao đổi."
Ánh mắt Trương Nguyên Đào lóe sáng: "Ngươi có thể khám phá những vùng bóng tối trong hang động này, toàn bộ đều dựa vào 《 Thiên Oa Vân Mục 》?"
Dư Dược gật gật đầu.
"Ta thấy chuyện này rất khả thi nha." Lý Thủy Đạo lập tức mở miệng tác hợp.
Trương Nguyên Đào cũng gật đầu.
Dưới sự tác hợp của Lý Thủy Đạo, Trương Nguyên Đào và Dư Dược cùng truyền thụ hai môn công pháp 《 Thiên Oa Di Hành 》 và 《 Thiên Oa Vân Mục 》 của mình cho đối phương.
Kỳ thật, Lý Thủy Đạo đã sớm nắm giữ《 Thiên Oa Di Hành 》, dù nó cũng là một trong số những công pháp chủ tu của hắn, nhưng chỉ thuộc về một chi nhánh hơi yếu trong đó, còn lâu mới bằng được thành tựu Trương Nguyên Đào tu luyện.
Trương Nguyên Đào đã tu luyện 《 Thiên Oa Di Hành 》 tới mức lô hỏa thuần thanh, cả chiến đấu lẫn chạy trốn đều có thể vận dụng loại thân pháp này một cách tự nhiên thuần thục, hơn nữa, gã còn rất am hiểu cách phát huy ưu thế của môn công pháp này trong hang động đá vôi.
Dư Dược cũng không chút giữ lại, hết lòng truyền thụ 《 Thiên Oa Vân Mục 》cho Trương Nguyên Đào, đáng tiếc Trương Nguyên Đào lại không thức tỉnh được thiên phú thần thông cần thiết để tu luyện môn công pháp này, đó là "Bộ phong chi nhãn".
Trương Nguyên Đào không thức tỉnh được thiên phú thần thông này, đồng tham cũng không ở bên cạnh, bởi vậy, gã không thể luyện thành 《 Thiên Oa Vân Mục 》.
Lý Thủy Đạo lại nhân lúc không có người, lặng lẽ thử nghiệm một phen, đã dễ dàng luyện thành 《 Thiên Oa Vân Mục 》.
Sau khi luyện thành 《 Thiên Oa Vân Mục 》, chỉ cần Lý Thủy Đạo vận chuyển pháp lực rót vào hai mắt, thì không cần biết vùng hắc ám trước mắt dày đặc đến cỡ nào, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của hang động đá vôi bên kia, thậm chí còn đặc biệt nhạy cảm với cơ thể con người và những vật thể di động khác.
Dù đối phương ẩn mình trong hang động hoặc huyệt động, hắn cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.
Đây chính là năng lực thấu thị.
Hiệu quả của thấu thị trong bóng đêm càng thêm rõ ràng, thậm chí đối phương di động càng nhanh, hắn càng bắt được bóng hình chuẩn xác.
Trên thực tế, bản thân thiên phú thần thông bộ phong chi nhãn đã có được loại năng lực này rồi, chỉ không thể nhìn thấu mà thôi.
Chính vì bản thân đã có "Bộ phong chi nhãn" từ trước, Lý Thủy Đạo mới có thể thi triển ra kiếm pháp tinh chuẩn như vậy, mỗi một kiếm đều có thể đoán được tiên cơ của địch, chuyên tấn công vào những điểm địch nhân tất phải ra tay cứu giúp.